Một đêm yên bình, sáng sớm hôm sau, ngoài trời, không biết tự khi nào mưa phùn đã lất phất bay khiến khung cảnh mờ mờ ảo ảo.
Sắc trời thế này, đương nhiên không nên lên đường, nhưng vì muốn sớm có thể thoát khỏi đám người giang hồ đuổi giết, nên Triệu Hồng Lân vẫn mua xe ngựa và lập tức lên đường.
Để tránh bị kẻ khác nghi ngờ, xe ngựa đương nhiên phải đơn giản, không thể đi xe ngựa quá hoa lệ như Ngọc Như Hồng mua lúc trước được. Bên trong xe có bốn người ngồi, bên trái là Triệu Tĩnh và Triệu Hồng Lân, bên phải là Giới Viện và Triệu Kiến Thành, còn tiểu vương gia Ngọc Như Hồng đáng thương thì suy bại đến mức phải làm xa phu. Cam tâm tình nguyện là chuyện tuyệt đối không thể, nhưng không còn cách nào khác, một đứa nhóc như Triệu Kiến Thành không thể điều khiển xe ngựa được, Triệu Tĩnh và Giới Viện thì thân thể suy yếu, không thể dính mưa, còn về phần Triệu Hồng Lân… Y dám để phụ thân làm xa phu cho mình sao?
Xe ngựa theo quan đạo đi thẳng về hướng đông bắc, trong xe đang im ắng, đột nhiên bị Triệu Tĩnh cắt đứt: “Cửu hoàng thúc, các ngươi quay về vương phủ đi, ta và Kiến Nhi không về kinh thành đâu, vì thế tới trấn tiếp theo nên chia…”
“Đúng đúng… không về kinh thành nữa, con ghét hoàng cung! Phụ… cha nói sẽ dẫn Kiến nhi đi ẩn cư.” Triệu Kiến Thành ngồi đối diện Triệu Tĩnh, gật đầu phụ họa. Buổi sáng lúc dậy, phụ vương đã nói nó, từ nay về sau phải gọi là cha, không được gọi phụ vương nữa, giờ cha con nó đã là dân chúng bình thương, hơn nữa tương lai còn phải ở nhà tranh, sống nghèo khó. Triệu Kiến Thành không sao cả, chỉ cần cha ở đâu, nó ở đó là được, miễn là không phải về cung.
Sau khi dịch dung, khuôn mặt của Triệu Hồng Lân vẫn bình tĩnh không gợn sóng, y nhìn hắn hỏi: “Muốn ẩn cư ở đâu?”
Nhìn ra bên ngoài, Triệu Tĩnh lãnh đạm nói: “Tìm một thôn nhỏ không ai quen biết, dù ở đâu cũng được, chúng ta chỉ cần sống yên bình là tốt rồi.”
Ngồi đối diện, Giới Viện đột nhiên ngẩng đầu, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào sàn xe, không nói gì. Một cuộc sống yên bình, nơi nào thanh tĩnh, xa cách hồng trần thế tục hơn phật môn đây? Nếu như hắn nói thế, Triệu Hồng Lân nhất định sẽ một kiếm giết chết hắn cho mà xem. Mà thực tế, hắn có thể nói gì chứ? Nếu phật môn có thể vĩnh viễn thanh tĩnh, thì sao Thiếu Lâm Tự lại bị giang hồ nhạo báng vì hắn, mà từng là đệ tử phật môn như hắn, làm sao lại rơi vào hồng trần thế này?
Nhìn bóng lưng thon gầy ngoài xe, Giới Viện không cách nào giải thích được tình cảm của y dành cho mình, hoặc do hắn cũng không cách nào đối mặt được với tình cảm của y. Một chuyện kinh hãi thế tục như thế, lễ nghĩa không tha, chớ nói thân là đệ tử phật môn như hắn, mà dù là người trong chốn hồng trần cũng khó mà chấp nhận được mối tình này…
“Ta đâu nói sẽ quay về vương phủ. Ẩn cư… ý kiến không tệ.” Triệu Hồng Lân vuốt cằm, ánh mắt nhìn tiểu tử ngồi đối diện, cười hỏi: “Kiến nhi, ta và các ngươi cùng ẩn cư được không?”
Trước khi thu được chỉ thị lắc đầu của phụ thân, Kiến nhi đã nhanh chóng gật đầu: “Được ạ, cửu thúc công võ công cao cường, con rất muốn học, như vậy sẽ không sợ người xấu, còn có thể bảo vệ được phụ thân.”
Triệu Tĩnh vừa bất đắc dĩ vừa cảm động cùng áy náy, đáng lẽ Kiến nhi phải được phát triển dưới cánh chim của phụ thân mới đúng, mình không làm tròn trách nhiệm chăm sóc Kiến nhi, mà lại để Kiến nhi nghĩ muốn bảo vệ mình! Thật hổ thẹn!
Hắn không nói gì nên Triệu Hồng Lân coi như đã đồng ý, khiến tâm tình của y vô cùng vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên, tươi cười ấm áp nói: “Kiến nhi, lại đây.”
Tiểu tử kia trừng mắt nhìn, rồi đứng dậy đi về phía đối diện, trước khi bị Triệu Hồng Lân ôm, nó lại chạy tới dúi vào người phụ thân: “Cha, con lạnh.”
Nhìn khuôn mặt có chút co giật của Triệu Hồng Lân, Triệu Tĩnh và Giới Viện dù cố ngậm chặt miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ cười.
Đột nhiên, sắc mặt Triệu Hồng Lân lạnh như băng, trong con ngươi như ngưng tụ băng sương…
Lúc này, xe ngựa cũng ngừng lại, chỉ nghe thấy Ngọc Như Hồng cười nói: “Nếu các vị đã tới thì ra đi, sao cứ phải trốn tránh thế, khí phách của các vị đâu hết rồi?”
Vén màn xe lên, thấy một loạt người mặc áo màu xám, tay cầm đao kiếm nhảy ra từ xung quanh, thì ra là lũ người phái Thanh Thành.
Liếc nhìn ý bảo Triệu Tĩnh, Giới Viện và Triệu Kiến Thành không được đi ra, Triệu Hồng Lân nhảy lên đỉnh xe, nhìn chung quanh bốn phía, quả nhiên không chỉ có phái Thanh Thành, mà bên trái có chưởng môn Võ Đang cùng bảy tên đệ tử, bên phải có hơn ba mươi cao thủ phái Tung Sơn và Không Động, đằng sau còn cả trăm tên ở các bang phái khác. Hơn trăm người đứng thẳng khí thế uy vũ, nhìn là biết đều là tinh anh các phái tuyển chọn.
“Ồ, thật oai phong, các vị thật để mắt tới Triệu mỗ.” Nhảy từ đỉnh xe xuống, Triệu Hồng Lân rút nhuyễn kiếm bên hông ra, Xuất Vân kiếm như sương khói, trong làn mưa như ẩn như hiện.
Hàn quang chợt lóe, Triệu Hồng Lân đột nhiên tan biến, cao thủ các phái đứng sau xe ngựa chỉ thấy một cơn mưa máu, chưa rõ phát sinh chuyện gì, máu tươi đã phun đầy người… Trong chớp mắt, hơn hai mươi người đã chết. Mà Triệu Hồng Lân vẫn đứng bên cạnh xe ngựa, thân kiếm cũng không hề dính chút máu, phảng phất như y chưa từng ra tay.
Ánh mắt đảo qua mọi người, y cười lạnh: “Triệu chưởng môn, Lưu chưởng môn, Vũ Văn chưởng môn, Hạ bang chủ, Sa bang chủ, các vị đã đỡ chưa, xác định có thể động thủ được chứ? Có thua cũng đừng trách Triệu mỗ không để ý tới quy củ giang hồ, nhằm lúc các vị bị thương mà hạ thủ nhé.”
Lời nói rõ ràng là muốn trào phúng bọn họ không để ý đến quy tắc giang hồ lấy nhiều hiếp ít, nhưng mọi người giả vờ như không nghe, đứng xung quanh vây lấy xe ngựa, nhưng nhất thời không ai dám đến gần y. Nếu không phải hơn hai mươi thi thể đầy máu nằm trên đất, thì nào có ai tin tưởng bọn họ bị một kiếm trong chớp mắt đoạt mạng chứ? Kiếm pháp này, tốc độ này, quả thực như quỷ mị, nào ai dám đến gần y.
Triệu Hồng Lân đứng bên phải xe ngựa, cho nên không cách nào quản được tình hình bên trái, chưởng môn Võ Đang cầm đầu bảy tên đệ tử không nói hai lời liền cầm kiếm đâm vào xe ngựa! Triệu Hồng Lân nghe thấy động tĩnh, nhưng không làm gì được, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đứng ở trên xe, Ngọc Như Hồng tung ám khí, tiếng xé gió đánh úp về phía đám người Võ Đang, khiến bọn họ không thể không dùng kiếm ngăn cản. Ngọc Như Hồng không dừng lại, tiếp tục công kích. Ám khí đồng thời bắn về phía trước cùng bên trái, kiềm chế đội nhân mã của Thanh Thành và Võ Đang, nhất thời khiến chúng không cách nào tiến lại gần xe ngựa.
Đồng thời, bên kia công kích cùng bắt đầu. Chưởng môn phái Tung Sơn có thương tích trong người, nhưng kẻ dưới tay tinh lực dư thừa, mười mấy tên cầm kiếm lao lên, các bang phái khác thấy thế cũng không lùi bước, cầm chắc vũ khí tấn công. Cho dù Triệu Hồng Lân cùng Ngọc Như Hồng võ công cao tới đâu, nhưng số lượng hai bên cách biệt quá xa thế này, tất nhiên không cách nào bảo vệ được an toàn cho xe ngựa.
Triệu Hồng Lân đơn độc đối phó trăm người, may mắn bọn chúng đông người chen chúc thành một đống, chỉ cần y ngăn cản đám phía trước, là phía sau chỉ có thể trừng mắt nhìn mà không thể làm gì. Kiếm khí sắc bén vung lên, lại có mười mấy tên ngã xuống.
Tuy nhiên dù mắt lưới nhỏ đến đâu, cũng luôn có cá lọt lưới mà tiến tới gần xe ngựa, tay phải cầm Xuất Vân kiếm, tay trái tung ám khí về phía kẻ cầm kiếm sắp đâm vào xe ngựa. Người nọ nghe tiếng gió rít đằng sau, vội tránh né, nhưng hàn quang chợt lóe, cả người đã ngã oặt xuống đất. Trong tích tắc, có người phi thân đâm vào xe ngựa.
“Cúi xuống!” Triệu Hồng Lân rống to.
Kỳ thật không cần y mở miệng, ở trong xe, Giới Viện đã cảm thấy nguy hiểm tới gần, mà ôm phụ tử Triệu Tĩnh lao ra cửa xe, rồi đáp xuống đất bên cạnh xe ngựa. Vừa thấy có người đi ra, đám người công kích Triệu Hồng Lân lập tức chia ra phân nửa mà “chiếu cố” bọn họ. Giới Viện nội thương chưa lành, lại còn bị chấn thương lục phủ ngũ tạng, một chọi ba đã rất miễn cưỡng, huống chi còn phải bảo vệ phụ tử Triệu Tĩnh, chỉ chốc lát, tay phải và sau lưng hắn đã trúng một kiếm.
Mặc dù Triệu Tĩnh không có võ công, nhưng ngăn cản một người tạm thời không có vấn đề, mắt thấy hàn quang thẳng mặt mà đến, Triệu Tĩnh kéo nhi tử ra đằng sau, rồi bay lên, một cước đá bay thanh kiếm, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm đối thủ: “Dám giết ta? Các ngươi định tạo phản hả?” Cho dù hắn không muốn làm hoàng thượng, nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, hành động này của lũ võ lâm, đúng là muốn tạo phản mà. Triệu Tĩnh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chúng địch, khí thế uy nghiêm trời sinh tản ra, làm kẻ khác nhất thời không dám tiến vào.
“Giả bộ gì chứ, lão đạo xem ngươi có bản lãnh gì?”
Thanh âm này… quả nhiên là Bạch Vân đạo trưởng cùng đám người Tề Thiên! Nhìn về phía Tề Thiên, khuôn mặt vốn ngây thơ nay không chút biểu tình. Triệu Tĩnh trong lòng đau đớn, nhưng lại cười nói: “Ta không có bản lãnh gì cả, muốn báo thù thì cứ việc lại đây! Chưa biết ai thắng ai đâu!”
Bạch Vân đạo trưởng hừ cười một tiếng, cũng không nói gì, phất trần đang rũ xuống được truyền chân khí mà chọc thẳng lên trời, rồi công kích về phía ngực Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh tất nhiên là biết nguy hiểm, cho nên không cố chống đỡ, mà kéo nhi tử đứng đằng sau ra để tránh đòn tấn công.
Kiếm trên tay thì dùng hết lực chém xuống cây phất trần, nhưng chưa chạm tới, thì cây phất trần lại mềm xuống, như ngọn roi quất thẳng vào ngực Triệu Tĩnh. Biến chiêu thay đổi nhanh như chớp, khiến Triệu Tĩnh khó lòng chống đỡ, nhưng lúc sắp bị quất trúng, Bạch Vân đạo trưởng bỗng lùi lại, thì ra Giới Viện đột nhiên tung kim cương chưởng, khiến lão phải chuyển sang tấn công Giới Viện.
Mà mục tiêu của đám người phụ tử họ Hạ chính là Triệu Tĩnh, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, liền xuất kiếm như điện. Triệu Tĩnh chỉ cảm thấy một kiếm đâm trúng vai phải, làm thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất. Một câu ủng hộ vang lên: “Thiên nhi, làm tốt lắm!”
Triệu Tĩnh nhìn về phía Tề Thiên, đã thấy Tề Thiên giơ kiếm, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Triệu Kiến Thành ở đằng sau thấy phụ thân bị đả thương, liền thừa dịp không ai chú ý mà đá vào đầu gối Tề Thiên, oán hận hô: “Không được giết cha ta! Ta đá chết người! Ta đá…”
Bên kia Triệu Hồng Lân đã chú ý tới hiểm cảnh bên này, sử dụng hư chiêu, sau đó phi thân mà đến, ở giữa không trung, Xuất Vân kiếm mang theo kiếm khí đầy trời quét ngang, làm cho đối phương không thể không lui lại vài bước. Cuối cùng, y cũng tới được gần Triệu Tĩnh và Giới Viện.
Y vừa đi, đám người bị mất đối thủ đương nhiên sẽ đuổi theo, bao vây lấy bốn người. Mà Ngọc Như Hồng vẫn đang khổ chiến với Thanh Thành và Võ Đang, dưới chân đã có bảy tám thi thể đầy máu, trên người y cũng dính không ít huyết đỏ, không biết là của y hay là của người khác.
Mưa càng lúc càng lớn, đã tẩy sạch vết máu trên người Ngọc Như Hồng, nhưng rất nhanh quần áo y đã lại bị nhuốm đỏ lần nữa…
Triệu Hồng Lân cân nhắc tình cảnh trước mặt, hít một hơi thật sâu, nếu chỉ có y cùng Như Hồng, muốn đi vốn dễ như trở bàn tay, nhưng trước mắt còn có hai người không có võ công, và một người còn bị nội thương, muốn đi, chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Đối thủ thì tung hết tinh anh ra, y chẳng những phải ngăn cản bọn chúng tấn công, còn phải bảo vệ an toàn cho mọi người, nói thật, y không bị giết chết cũng sẽ bị mệt chết!
Điều duy nhất đáng ăn mừng là xe ngựa vẫn còn nguyên: “Như Hồng, lại đây.” Sau khi quyết định, Triệu Hồng Lân quát một tiếng, dưới chân quét một phát, một đống sỏi đá cùng nước bùn bắn về phía người đang giao thủ với Ngọc Như Hồng. Đột nhiên bị tấn công, mọi người vội rút lui dùng nội lực bảo vệ, nhân cơ hội này, Ngọc Như Hồng lập tức lùi về phía xe ngựa, hội hợp cùng bốn người.
Có năm người bao vây bọn họ, cầm đầu đều là chưởng môn các phái, lần trước đã bị Triệu Hồng Lân đả thương, dưới cơn mưa, vết thương hé ra, chảy xuống tơ máu đỏ chói mắt. Bọn chúng tựa hồ không cảm thấy đau đớn, mà vẫn âm lãnh nhìn chằm chằm Triệu Hồng Lân, như hận không thể rút gân lột da y vậy!
Tới lúc quan trọng này, năm người nhóm Triệu Tĩnh không hề cảm thấy khẩn trương mà vô cùng bình tĩnh, phảng phất như đang đứng đó, chờ người khác hành lễ. Triệu Hồng Lân cười lạnh: “Tối hôm qua thay bổn vương bảo vệ một đêm, thế mà các ngươi vẫn còn tinh thần nhỉ. Sao không thừa dịp đêm khuya, lúc bọn ta nới lỏng phòng bị mà ra tay?”
“Nới lỏng phòng bị? Hừ”! Nếu đúng như thế, ngươi làm sao biết bọn ta ở bên ngoài canh giữ cả đêm chứ? Triệu Trường Khánh hung hăng nói: “Hôm nay ta không ngại cho các ngươi chết một cách rõ ràng, nơi này vốn là một nơi trống trải, cách trấn gần nhất khá xa, chờ quan binh nhận được tin báo mà lại đây, thì các ngươi đã sớm trở thành vong hồn dưới kiếm ta rồi!”
Nói cho rõ ràng, thì ra là lo lắng tấn công trên trấn sẽ dẫn tới quan binh, dù sao thì bọn họ cũng là hoàng thân quốc thích mà.
“Như Hồng, bảo vệ bọn họ.” Triệu Hồng Lân bỗng dưng phi thân lên phía trước, thanh kiếm trong tay phát ra quang mang, mới một kích mà đối phương đã bảy người bị thương, ba tên vong mạng!
Mọi người nhanh như chớp đã phản ứng lại, hung ác mà lao lên, trong đao quang kiếm ảnh, Triệu Hồng Lân vừa kiềm chế đối thủ, vừa chém chết được thêm mấy tên. Mà Ngọc Như Hồng cũng đoạt được thanh trường kiếm trong tay đệ tử Thanh Thành, một thanh quăng cho Giới Viện, một thanh vứt cho Triệu Tĩnh, còn một thanh trong tay y như vũ bão tấn công đối thủ, uy lực như sấm chớp làm mọi người ngẩn ra. Hơi chút chần chờ, hai phái Võ Đang, Thanh Thành đã lại chết không ít đệ tử.
Giới Viện rốt cuộc nương tay, lúc này vẫn như cũ phòng thủ, sau khi một kiếm đánh lui đệ tử của Kim Đao môn, nội tức hắn bỗng rối loạn, kiếm cũng rời tay. Chớp lấy thời cơ, Kim Nhất Đao vung Cửu Hoàn Kim Đao chém thẳng vào lưng Giới Viện.
“Giới Viện!” Ngọc Như Hồng cách hắn hơn thước, lại đang giải vây cho Triệu Kiến Thành, nên không thể chú ý đến Giới Viện được.
“Choang” một tiếng, đúng vào thời điểm nguy kịch, thanh trường kiếm trong tay Triệu Tĩnh lao tới, kiếm bị vỡ thành hai đoạn, Triệu Tĩnh cũng bị nội lực cường đại của kim đao gây chấn động mà té ngã ra đằng sau, phun một ngụm máu. Kim đao tuy bị ngăn cản, nhưng uy lực vẫn rất mạnh, tuy nhiên đã có chút giảm sút, Giới Viện đề khí, cầm kiếm đâm thẳng, nếu Kim Nhất Đao không rút lui, thì chỉ có lưỡng bại câu thương.
May mà Kim Nhất Đao còn muốn giữ cái mạng già, nên vội tránh một kiếm, rồi thay đổi phương hướng tấn công Triệu Tĩnh.
“Phụ thân…” Đang được Ngọc Như Hồng che chở, Triệu Kiến Thành hô lớn, hai mắt mở to nhìn kim quang chói mắt đang chém thẳng vào phụ thân.
Đang đối phó với các chưởng môn Hoa Sơn, Côn Lôn và Triệu Trường Khánh, Triệu Hồng Lân nghe thấy tiếng gọi xé gió, trong lòng chợt rùng lên, vội vàng quay lại, đập vào mắt là một màn nguy hiểm, không kịp suy nghĩ, y bỏ qua ba vị chưởng môn mà xoay người tấn công Kim Nhất Đao!
Bởi vậy huyệt Không Môn sau lưng y đã lộ sở hở, đám người Triệu Trường Khánh vội vàng tấn công.
“Cha!” Ngọc Như Hồng trong lòng khiếp sợ, ra chiêu cũng tàn nhẫn hơn, đã đánh gãy hai cây xương sườn của chưởng môn phái Thanh Thành.
Chưởng môn Thanh Thành đau quá không cầm được kiếm, thân thể cũng bị đánh lui ra sau năm bước, may mà được đám đệ tử đỡ lại. Chưởng môn Võ Đang thừa dịp liền cầm kiếm tấn công, nhất tâm muốn ngăn cản Ngọc Như Hồng cứu phụ thân. Lúc này, kim đao của Kim Nhất Đao đã sắp đâm vào ngực Triệu Tĩnh, song, cảm nhận được một luồng duệ khí phía sau lưng, nếu giết Triệu Tĩnh rồi ngăn cản đằng sau sẽ không kịp. Bất đắc dĩ, hắn đành phải buông tha cho cơ hội trước mắt mà dùng đao ngăn cản một kiếm.
Lúc này, Triệu Hồng Lân đã giải vây được cho Triệu Tĩnh, nhưng lại đem bản thân lâm vào hiểm cảnh. Các chưởng môn lao tới tấn công, còn Triệu Trường Khánh thì lao sau cùng, nếu y né tránh, bọn chúng sẽ xuyên qua mà tới được phía sau, đến lúc đó tình cảnh của Triệu Tĩnh sẽ càng nguy hiểm.
Này đây, y tuyệt không thể trốn, chỉ có thể quay người lại, nhuyễn kiếm quấn chặt vào thanh kiếm của Triệu Trường Khánh, tay lắc một cái, đã kéo cả Triệu Trường Khánh bay về phía chưởng môn Côn Lôn, làm hai người ngã vào nhau. Kim Nhất Đao đang muốn tập kích phía sườn lưng, lại bị người biến mất hơn nửa nội lực là Giới Viện gắt gao cuốn lấy, không thể tiến tới gần Triệu Hồng Lân.
Mà đám người của Bạch Vân đạo trưởng muốn giết nhất chính là Triệu Tĩnh, định chiếm tiện nghi, nào ngờ bị nhuyễn kiếm của Triệu Hồng Lân đảo qua, cuốn lấy cả ba người! Ngược lại, chưởng môn Hoa Sơn lại là người chiếm tiện nghi nhất, hắn ở đằng sau Triệu Hồng Lân, thừa dịp y cùng người khác dây dưa, đã vô thanh vô tức triển khai một kiếm, dùng hết sức bình sinh đâm vào lưng y!
Mặc dù Triệu Hồng Lân không cảm thấy được phong thanh, nhưng sát khí lạnh lẽo đã báo cho y nguy hiểm tới gần. Song y không thể tránh ra nửa bước, nếu dùng kiếm ngăn cản, Bạch Vân đạo trưởng dễ dàng có thể thoát thân mà đi giết Triệu Tĩnh. Cắn chặt răng, Triệu Hồng Lân coi như không biết một kiếm sau lưng, mà tiếp tục dây dưa với Triệu Trường Khánh và đám người của Bạch Vân đạo trưởng.
Trong sự bảo vệ của ba người, Triệu Tĩnh thấy rõ tình cảnh nguy hiểm, không khỏi rống lên: “Cửu hoàng thúc, mau tránh ra!” Đáng hận hắn lại không có chút võ công!
Nghe thấy thanh âm lo lắng của hắn, Triệu Hồng Lân quay lại cười với hắn, đột nhiên sau lưng phát lạnh, mũi kiếm đã đâm vào trong cơ thể y. Ý cười thản nhiên trong chớp mắt hóa thành hàn ý lạnh lẽo, tay trái lấy góc độ khó tin mà đánh một chưởng vào ngực chưởng môn Hoa Sơn! Còn tay phải vẫn như cũ vung kiếm không chút ngừng trệ.
Chưởng môn Hoa Sơn ôm ngực, miệng phun máu tươi, té ngã trên mặt đất. Một chưởng này tuy lệch nội phủ, nhưng kinh mạch bị hao tổn, trong vòng nửa năm, đừng mơ tập võ.
Triệu Tĩnh lo lắng nhìn ba nơi, Giới Viện đang độc đấu với Kim Nhất Đao, mặc dù Kim Nhất Đao không lâu trước đó đã chịu qua nội thương, nhưng còn tốt hơn người đang bị nội thương nghiêm trọng như Giới Viện rất nhiều, rốt cục Giới Viện cũng sắp không chống đỡ được.
Ngọc Như Hồng thì đang đánh với chưởng môn Thanh Thành, nói chung là không vấn đề gì. Còn nguy hiểm nhất chính là Triệu Hồng Lân, vết thương sau lưng rất sâu, máu tươi cuồn cuộn chảy không ngừng, mà vì không để cho ai tiến lại đây, nên y đã trúng rất nhiều vết thương nhỏ khác, cả thân thể không chỗ nào còn nguyên vẹn…
Thân kiếm nhiễm nước mưa, đột nhiên tung ra, hình thành ám khí lợi hại trong suốt như băng bắn về phía đối thủ, khiến bọn chúng không thể không lui bước, thừa dịp này, Triệu Hồng Lân điều chỉnh khí tức của mình, không biết là hoa mắt hay do nước mưa, trước mắt y dần trở nên mơ hồ, thân thể vô thức mà lảo đảo.
“Cửu hoàng thúc…” Triệu Tĩnh muốn chạy lên đỡ, nhưng lại bị Triệu Hồng Lân đẩy ra.
Rất nhanh, vài đạo khí kéo tới, Triệu Hồng Lân mở to mắt, quát: “Các ngươi mau lên xe ngựa!” Y sắp không chống đỡ được rồi.
“Hôm nay không để mạng lại, thì ai cũng đừng mơ chạy được!” Tiếng cười nói lạnh lẽo vang lên, mọi người lập tức tấn công, có chủ tâm muốn làm y kiệt sức.
Triệu Trường Khánh có thương tích trong người, nên đứng ở một bên quan sát, có thể thấy rõ tình huống của Triệu Hồng Lân, mắt thấy y lấy trứng chọi đá, khóe miệng không khỏi nổi lên ý cười lạnh lùng, có lẽ chỉ nửa khắc nữa là có thể đưa y đi gặp diêm vương! Theo số thương vong ngày càng tăng, thể lực của Triệu Hồng Lân và Ngọc Như Hồng cũng càng tiêu hao, chưa kể bị đả thương lớn nhỏ, cơ hồ đã đưa lưng về phía nhau để hỗ trợ.
Bạch Vân đạo trưởng cùng Hạ thị phụ tử thừa dịp Triệu Hồng Lân đang đối phó chưởng môn Côn Lôn, liền lao vào tấn công Triệu Tĩnh. Triệu Hồng Lân làm sao để cho bọn họ muốn làm gì thì làm, vội rút lui kiếm phong hướng về phía Bạch Vân đạo trưởng, sau đó mũi chân đá thẳng vào yếu huyệt của Hạ Quý Chương, khiến lão vội xoay người hóa giải, đúng lúc đó, chưởng môn Côn Lôn liền từ bên trái tấn công vào.
Mắt thấy Triệu Hồng Lân ba phía thụ địch, Triệu Trường Khánh vội âm thầm ám tụ chân khí trong lòng bàn tay, đột nhiên đánh vào lưng Triệu Hồng Lân.
Triệu Hồng Lân nhăn mày, tứ phương thụ địch, vô luận tránh ở đâu kết quả cũng giống nhau. Chẳng lẽ hôm nay thật phải chết trong tay tiểu nhân hèn hạ sao? Lúc này y lựa chọn ứng phó phía trước, bởi y đánh cuộc thương tích mà y gây ra cho Triệu Trường Khánh sẽ chưa khỏi hẳn, mà hôm nay đã hao quá nhiều nội lực, một chưởng này, nếu may mắn sẽ không giết chết được y.
Chờ một kích rơi vào lưng, kết quả lại nghe bịch một tiếng, phía sau có một người ngã xuống, khóe miệng tuôn ra máu đen, cả người cũng không chút nhúc nhích.
“Phụ vương! Phụ vương…” Triệu Kiến Thành nhào tới bên người Triệu Tĩnh khóc rống, không ngừng lắc lắc hắn, nghẹn ngào: “Phụ vương, phụ vương tỉnh lại đi, phụ vương không thể chết được, phụ vương…”
Trong nháy mắt, Triệu Hồng Lân chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, hàn khí từ sống lưng lủi thẳng lên đầu, không dám tin Triệu Tĩnh lại thay y ngăn cản một chưởng! Mưa còn đang rơi, từng giọt rơi xuống khuôn mặt xám trắng không một chút máu, mi tâm hơi nhíu, nhưng thân thể người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, nước mưa bên người cũng đã tạo thành một dòng suối nhỏ bị nhuốm màu máu…
Triệu Hồng Lân chậm rãi quay đầu lại, mưa to không biết từ khi nào đã tẩy sạch lớp mặt nạ, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, trong con ngươi lạnh như băng lóe lên quang mang, thanh âm lãnh khốc tựa như từ địa ngục truyền đến: “Các ngươi đều đáng chết!” Tiếng nói vừa dứt, thân thể y đã bay qua, kiếm quét ngàn quân, đấu pháp điên cuồng như không muốn sống.
“Cha…” Ngọc Như Hồng một bên ngăn cản thế công sắc bén của chưởng môn Võ Đang, một bên chú ý đến Triệu Hồng Lân, chứng kiến y sau khi chém chết mười mấy tên cũng đã bị thương khắp nơi, không khỏi như kiến bò chảo nóng. Một giây phân tâm này của Ngọc Như Hồng đã bị chưởng môn Võ Đang chớp lấy, may mà y né tránh được, nhưng vẫn bị quét qua vai phải, làm lộ cả xương! Kiếm trong tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, bị chưởng môn Võ Đang truy bức, Ngọc Như Hồng đành phải sử dụng khinh công trốn tránh.
Giới Viện cũng chiến đã lâu, sớm đã kiệt sức, lung lay như sắp ngã, may mà Kim Nhất Đao vốn đã bị thương rất nặng. Ngực thắt lại, Giới Viện không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, trước mắt một mảnh mơ hồ, đầu đau muốn nứt ra. Hắn lo lắng bản thân sẽ bất tỉnh, vội vàng cắn phá ngón trỏ, lấy đau đớn để kích thích, hắn phải cố gắng kiên trì đến cùng.
Trong năm người, trừ Triệu Kiến Thành đang khóc bên cạnh Triệu Tĩnh ra, thì tất cả đều vết thương chồng chất. Giới Viện phải dùng toàn bộ ý chí để cố gắng thanh tỉnh, Ngọc Như Hồng bị cao thủ các phái giáp công cũng đã toàn thân đầy máu, thân thể cũng từ từ quỵ xuống… Mà Triệu Hồng Lân, sớm đã toàn thân đả thương, nhưng do y phát điên, nên khí thế không hề giảm bớt, không chỉ giết chết hơn chục tên đệ tử các phái, mà còn đả thương cả các chưởng môn! Trong lúc nhất thời, cả đám chỉ dám đứng cách y cả trượng, không ai dám tới gần y nửa bước.
Dưới con mưa, Triệu Hồng Lân đứng thẳng, khóe miệng chảy xuống tơ máu càng làm tăng thêm khí tức yêu mị của y. Nhuyễn kiếm chưa từng rời tay, ánh mắt âm lãnh như dã thú nhìn chằm chằm làm đối thủ lạnh tóc gáy.
Y còn là người sao?
Triệu Trường Khánh cười lạnh: “Ngươi cứ kiên trì xem có thể chịu được bao lâu!”
Chịu được bao lâu… Triệu Hồng Lân kỳ thực sớm đã không nghe rõ lời hắn nói, thần chí cũng đã rời xa thể xác.
Tĩnh nhi, ta cũng nên đi gặp ngươi rồi, ngươi phải chờ ta nhé…
Thân thể lay động vài cái, cuối cùng y ngã xuống màn mưa.
“Triệu Hồng Lân đã chết! Triệu Tĩnh đã chết! Bọn chúng đều chết hết! Ha ha ha…” Tiếng cuồng tiếu vang lên, đám người các phái đều thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy vậy, đệ tử Võ Đang phấn chấn hẳn lên, càng ra sức đuổi giết Ngọc Như Hồng, nếu không bắt được y, chẳng phải sẽ bị các phái xem thường sao! Bản thân bị trọng thương, Ngọc Như Hồng làm sao có thể ngăn cản thế công tàn nhẫn kia được, bị trúng một kiếm, đằng sau lại trúng thêm một chưởng, y ngã sấp xuống, hôn mê bất tỉnh…
Đột nhiên, các phái trợn to mắt nhìn cách đó không xa có một đoàn dài màu đen. Sửng sốt một lúc, có người mắt tinh kinh hô: “Nhiều người quá… là quan binh!”
Quan binh? Mọi người nhìn nhau, trong nháy mắt đã quyết định – rút lui!
Dù sao phụ tử Triệu Hồng Lân cùng Triệu Tĩnh đã gần như không sống được, không bằng tẩu vi thượng sách. Từ xưa, dân đấu không lại quan, nếu chống lại quan binh, người bị hại chỉ có thể là dân!
Chốc lát, người các phái đã bỏ chạy không còn ai. Trên mặt đất ngổn ngang 30, 40 thi thể, trừ Triệu Kiến Thành đang khóc bên cạnh phụ thân.
Đội hắc tuyến đi tới, vốn ăn mặc như dân chúng bình thường, chỉ là bọn hắn đội nhóm chỉnh tề, khí thế sâm nghiêm, nếu không phải là quân đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thì sẽ không có khí thế này.
Đội xe dừng lại, trong xe có người ra lệnh dọn sạch đường để đi tiếp. Kẻ dưới trướng lập tức bẩm báo: “Chủ tử, có người còn sống!”
Người trong xe như không thèm để ý, đang muốn rời đi, thì lại nghe thấy một giọng trẻ con khóc hô: “Phụ vương, phụ vương tỉnh lại đi, đừng chết, phụ vương… Phụ vương không cần Kiến nhi nữa sao… Phụ vương…”
Phụ vương? Người trong xe trầm tư một chút, rồi lệnh cho kẻ dưới tay mang tiểu quỷ cùng bốn người sắp chết chỉ còn chút hơi tàn kia đi theo.
Sau đó, đội xe lại tiếp tục hành trình, mưa vẫn đang rơi, hòa tan vết máu đỏ tươi trên mặt đất…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]