Tôn nghiêm của vô lại nói với tôi rằng, làm một tên vô lại cũng phải có nguyên tắc – Tiêu Hồng Vĩ
Ánh chiều tà luôn khiến con người ta cảm thấy lười biếng, đi ngang qua quảng trường học sinh quen thuộc, bước tiếp lên trung tâm hoạt động ở lầu bốn, để ngủ bù lại một giấc cho thiệt ngon. Dạo gần đây cứ hay ngủ không đủ giấc, đến cả đi đường mà cũng gật gà gật gù. Đi đến quán trà âm nhạc trên lầu bốn, đã thấy có vài người trên đó, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo tìm một chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống.
Chỗ này cũng là một vị trí khá tốt, vừa vắng vẻ lại yên tĩnh, điều quan trọng nhất là không có ánh mặt trời chói chang đến phá đám giấc mộng đẹp của bạn, mà còn nhìn thấy hết tình hình trong quán, cũng không đến nỗi để mấy cô gái đẹp bước vào quán lọt ra khỏi tầm mắt của hai người. Ngồi được một lúc thì hai người đã thiu thiu giấc nồng, mép môi khẽ hếch lên cười cười, khiến những người trong quán nhìn thấy không khỏi nghi ngờ hai tên này có thật là đang ngủ hay không. Tuy không còn ánh mặt trời đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp nhưng từ ngoài cửa lại bước vào hai cô gái cao lêu nghêu, điều này định sẵn là giấc mộng đẹp của hai tên Tiêu Lâm từ đây đã kết thúc. (Tiêu Lâm ở đây là gọi tắt họ của Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo)
Hai cô gái vừa cười nói vừa bước vào quán trà, mang theo đó là những tiếng động được tạo thành do chiếc giày cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-thoi-dai/6736/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.