“ Ngươi cái tên tiểu vô lại này, nếu không phải muốn lo nghĩ cho sư tỷ, ta thật sự muốn đưa ngươi cho phụ hoàng chém đầu cho rồi!” Hoa Nguyệt Lan căm phẫn nói.
“ Công chúa lão bà, nàng không cần tuyệt tình như vậy chứ?” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói:
“ Ta phải chết, nàng cũng không phải thành quả phụ sao?”
“ Đa nói ta không phải là lão bà của ngươi!” Hoa Nguyệt Lan có một cảm giác như muốn bóp cổ Diệp Vô Ưu cho tới chết.
“ Ngươi dám gọi ta là lão bà nữa, ta không quản ngươi nữa!”
“ Không gọi thì không gọi, ta gọi là công chúa bảo bối cũng hay lắm!” Diệp Vô Ưu cười hi hi, nói một cách không suy nghĩ.
“Ngươi!” Hoa Nguyệt Lan thiếu chút nữa tức muốn chết được:
“ Tóm lại, tuỳ ngươi muốn gọi kiểu gì, bất quá ta cảnh cáo ngươi, ở một mình ngươi gọi không có vấn đề gì, nếu lúc đó có người khác ngươi cũng dám gọi ta như thế, sau này ta nhất định không quản chuyện của ngươi nữa!”
“Bảo bối lão bà, đừng tức giận, nhanh giúp ta nghĩ biện pháp, làm thế nào để hoàng đế lão đầu không truy cứu chuyện ta và Phính Đình tỷ tỷ đi?”
Khuôn mặt của Diệp Vô Ưu vẫn y nguyên cười hi hi, lòng Hoa Nguyệt Lan có chút tức giận, thật không biết phải xử sự làm sao.
“Nếu phụ mẫu ngươi ra mặt nói chuyện, có lẽ phụ hoàng cũng không truy cứu!” Hoa Nguyệt Lan không khách khí nói.
“ Không đuợc, phụ mẫu ta không thể ra mặt! Diệp Vô Ưu khẩn cấp nói.
Hoa Nguyệt Lan trầm ngâm, nàng hôm nay đã gặp qua Hoa Thiên Phong, biết rằng Hoa Thiên Phong chính đang nổi giận, nàng cũng hiểu rất rõ, nếu muốn Hoa Thiên Phong bỏ qua Diệp Vô Ưu, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng, năm đó Diệp Phi Phàm giật Yến Ngọc Dao đi, hiện tại Diệp Vô Ưu lại muốn giật Tạ Phính Đình. Nữ nhân của Hoa Thiên Phong tất cả đều bị phụ tử Diệp gia giật đi, điều này hắn làm sao chịu nhịn được?
Nhưng, Hoa Nguyệt Lan cũng biết, bất luận là vì Bách Hoa đế quốc, hay vì ký thác của Yến Băng Cơ, nàng đều phải làm cho Hoa Thiên Phong không truy cứu chuyện này, một khi Diệp Vô Ưu có chuyện, giữa Vô Song cung và hoàng thất khó tranh khỏi xung đột. Diệp Phi Phàm và Yến Ngọc Dao chỉ có một người con này, nếu Hoa Thiên Phong dám giết Diệp Vô Ưu, chỉ sợ hắn khó thoát mạng, với tu vi của Diệp Phi Phàm và Yến Ngọc Dao hai nguời, cộng thêm thế lực to lớn của Vô Song Cung, muốn giết Hoa Thiên Phong cũng có chút khó khăn, nhưng khẳng định có thể làm được.
Bách Hoa đế quốc có thể trở thành một trong tứ đại đế quốc ở Vân Mộng đại lục, công của Vô Song Cung không thể không có, nhưng nếu như vì Diệp Vô Ưu mà Vô Song cung và đế quốc giao tranh. Đối với Bách Hoa đế quốc mà nói, là một tai nạn không nghi ngờ gì cả.
Hoa Thiên Phong không phải không biết chuyện này, chỉ là, hắn bị đố kỵ làm hôn mê tâm trí, nhưng hiện tại, duy nhất có thể thay đổi chuyện này, chỉ có một người.
“ Biện pháp cũng không phải không có, muốn phụ hoàng thay đổi (cải biến) chủ ý, trừ khi đại tướng quân Tạ Vân Đình tự thân ra mặt.” Hoa Nguyệt Lan cưới cùng mở miệng.
“ Không thể? Để phụ thân của tiểu bạch diện ra mặt sao được?”
Diệp Vô Ưu có chút kinh ngạc: “ Ta nói nè công chúa lão bà, làm sao có khả năng đó?”
“ Tạ Phính Đình là hoàng phi trương lai, nếu như Tạ Phính Đình thất trinh, thì Tạ gia của nàng ta đều khó tránh được tội. Sở dĩ, nếu như Tạ Phính Đình không còn là hoàng phi tương lai, nếu như Tạ Phính Đình thật sự thất trinh thì Tạ gia cũng thoát khỏi trách nhiệm. Tạ Vân Đình khẳng định có biện pháp thuyết phục phụ hoàng, để phụ hoàng bỏ qua ý nghĩ nạp Tạ Phính Đình làm phi tử.” Hoa Nguyệt Lan bình tĩnh nói:
“Phụ hoàng cố kỵ binh quyền của Tạ Vân Đình, cuối cùng khẳng định đồng ý với kiến nghị của Tạ Vân Đình, nói thì như vậy, người tuy trong lòng không sảng khoái, nhưng trên biểu hiện, hoàn toàn bỏ qua cho ngươi.”
“ Quả là có đạo lý nha!” Diệp Vô Ưu suy nghĩ, tự mình nói với mình.
“ Nói thừa, ta không có tâm tình lừa tiểu vô lại ngươi!” Hoa Nguyệt Lan không khách khí nói.
“ Nói như thế, tối nay ta phải đến tìm Phính Đình tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu suy nghĩ nói, điều đó đối với hắn mà nói là cầu mà không được, chuyện thâu hương tích ngọc, hắn rất hoan hỉ đi làm.
Hoa Nguyệt Lan thật sự không nói gì, nàng đã nói rất minh bạch, nhưng nàng cũng tin tưởng Diệp Vô Ưu hiểu được ý tứ của nàng, chỉ là, trong lòng nàng đối với Tạ Phính Đình có chút có lỗi, lời này của nàng, chẳng khác nào xúi giục Diệp Vô Ưu đi huỷ đi thanh bạch của Tạ Phính Đình.
“ Phính Đình à Phính Đình, ngươi đừng trách ta, ta cũng vì ta mà thôi, chẳng phải ngươi cũng không muốn gả cho phụ hoàng, để ngươi theo tiểu vô lại này, nói không chừng ngươi có nhiều khoái lạc.” Hoa Nguyệt Lan âm thầm nói trong lòng, chỉ cần chuyện này có thể thành công, đến sau này, nàng cũng không thể gả cho Tạ Trượng Phong. Nàng tin tuởng, Tạ Vân Đình sau này cũng không muốn đề cập đến chuyện này.
“ Công chúa lão bà, sáng sớm hôm nay ta bị Tạ Trường Phong tiểu bạch diện này làm ồn phải tỉnh dậy, hiện tại ta có chút ít mệt mỏi, ta trước tiên ngủ ở đây có được không?” Diệp Vô Ưu nói lời này, cũng không quản Hoa Nguyệt Lan đồng ý hay không, liền nhảy lên cái giường đầy hương thơm của nàng.
“ Thật là vô lại!” Hoa Nguyệt Lan cay đắng nhìn Diệp Vô Ưu một cái, tronglòng lầm bầm chửi.
“ Công chúa, hoàng thượng mời người đến thư phòng của người.” Lúc này, bên ngoài tẩm cung của Hoa Nguyệt Lan truyền lại thanh âm của thị nữ Kiếm Lan.
“ Ta đi ngay” Hoa Nguyệt Lan gật đầu, đi ra cửa, dối với Kiếm Lan nói: “ Ngươi ở lại đây trông hắn, không để hắn bỏ đi.”
“ Vâng, công chúa.” Kiếm Lan có chút hiếu kỳ nhìn Diệp Vô Ưu nằm trên giường một cái, với thanh âm dứt khoát lên tiếng.
Tại ngự thư phong, dương kim hoàng thương Hoa Thiên Phong đang nổi lôi đình với Hoa Nguyệt Lan.
“ Con càng ngày càng chẳng ra gì, tự nhiên dùng danh nghĩa trẫm hạ lệnh loạn lên!” Hoa Thiên Phong nộ khí trùng trùng hét lên.
“ Phụ hoàng, nữ nhi biết sai” Hoa Nguyệt Lan cúi đầu, nhỏ nhẹ nói.
“Diệp Vô Ưu đâu? hắn không phải ở chỗ con à?” Hoa Thiên Phong hừ một tiếng, hỏi:
“ Phụ hoàng, nữ nhi đã từng đáp ứng với sư tỷ, giúp nàng chiếu cố Diệp Vô Ưu, hoài mong phụ hoang phân lượng cho nữ nhi, không làm khó Diệp Vô Ưu.” Hoa Nguyệt Lan vẫn cúi đầu, thanh âm rất nhẹ.
“ Không thể được!” Hoa Thiên Phong hừ lạnh một tiếng:
“ Cho dù Yến Ngọc Dao ra mặt, ta cũng không bỏ qua cho hắn!”
“ Phụ hoàng, xin người lấy đại nghiệp làm trọng.” Hoa Nguyệt Lan ngẩng đầu lên, nhìn vào Hoa Thiên Phong:
“ Chúng ta không thể vì một Diệp Vô Ưu mà gây bất hoà với Vô Song Cung, đợi ngày đại nghiệp của người thành công, lại tìm Diệp Vô Ưu tính sổ cũng không muộn.”
“ Trẫm đường đường nhất quốc chi quân, lại bị cái loại như Diệp Vô Ưu vũ nhục được à?” Hoa Thiên Phong hừ một tiếng nói:
“ Hôm nay không giết Diệp Vô Ưu, khỏ tiêu nổi tức giận trong lòng ta!”
“ Phụ hoàng, Tạ Phính Đình hoàn toàn không thể là phi tử của người, chuyện này đối với người không có ảnh hưởng lớn, nhưng theo nữ nhi biết được, Diệp Vô Ưu tịnh không biết Tạ Phính Đình là hoàng phi tương lai. Hắn tịnh không cố ý cùng người đối nghịch.” Hoa Nguyệt Lan tiếp tục nói:
“ Diệp Vô Ưu chỉ là có chút răn đe với Tạ Trường Phong, vì muốn báo thù Tạ Trường Phong nên vô ý gặp gỡ Tạ Phính Đình.”
“ Bất luận hắn không cố ý, chuyện này truyền ra ngoài, cuối cùng cũng tổn thất danh dự của trẫm!” Ngữ khí của Hoa Thiên Phong có một chút hoà hoãn, nhưng vẫn rất bất mãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]