Tạ Phính Đình tiếp đãi Diệp Vô Ưu ngay tại tân phòng. Thất Thất cũng ở cùng chỗ với nàng. Diệp Vô Ưu vừa đến cửa phòng, nghe thấy thanh âm của lưỡng nữ từ trong phòng vọng ra, nhận thấy hai người tựa hồ đang trò chuyện hết sức vui vẻ.
Tạ Phính Đình đang ngồi trên giường còn Thất Thất ngồi trên ghế gần nàng. Thấy Diệp Vô Ưu đã đến, Thất Thất vội vàng chuyển thân nghênh đón.
“Công tử, người đã về!” Thất Thất nghiêng mình thi lễ, giọng nói mềm mại cất lên.
“Tốt, muội lui ra đi.” Diệp Vô Ưu vẫy tay.
“Vâng! Công tử!” Thất Thất duyên dáng cúi đầu, sau đó lùi về sau, bước ra, tiện tay khép cửa lại cho họ.
“Đình Đình tỷ tỷ! Tỷ và Thất Thất đang bàn luận chuyện gì vậy? Trông tỷ có vẻ rất cao hứng!" Diệp Vô Ưu thuận miệng hỏi.
“Cũng chẳng có chuyện gì. Chẳng qua là Thất Thất rất hiểu chuyện, chúng ta cũng chỉ bàn luận những chuyện phiếm mà thôi.” Đình Đình dịu dàng nói. Hiện tại nàng căn bản đã chấp nhận thực tế nên trong lòng cảm thấy rất thanh thản.
“Nàng ta đương nhiên hiểu nhiều, cầm kỳ thi họa đều nhất mực tinh thông.” Diệp Vô Ưu chầm chậm nói. “Chỉ có điều, Đình Đình tỷ tỷ! Tốt hơn là không nên quá thân mật với nàng ta.”
“Tại sao?” Đình Đình không hiểu nên hỏi lại ngay.
“Đình Đình tỷ tỷ! Tỷ có biết Thất Thất đến từ đâu không?” Diệp Vô Ưu không trả lời mà tiếp tục truy vấn.
“Ta biết. Nàng ta có nói với ta, nguyên lai nàng ta là một trong thập đại mỹ nhân của Thưởng Hoa Đại Hội.” Đình Đình cảm thấy hơi lạ.
“Ồ, đó là tất cả những gì nàng ta nói với tỷ hả?” Diệp Vô Ưu trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. “Nàng ta không kể với tỷ là tại sao nàng ta lại làm điều không phải với ta hả?”
“Nàng ta không nói còn ta cũng không hỏi.” Đình Đình lắc đầu. "Nhưng ta nghĩ Thất Thất rất tốt.”
“Cứ cho là tỷ nghĩ về nàng ta tốt cũng được.” Diệp Vô Ưu suy nghĩ rồi nói. Tuy hắn biết Thất Thất đi theo phục vụ hắn không phải vì có hảo ý gì nhưng hắn không nghĩ Thất Thất dám làm gì với hắn. Vạn nhất thật sự có điều gì xảy ra, hắn sẽ trực tiếp đến tìm Hoa Thừa Thiên để tính chuyện. Người là do hắn đưa đến mà.
“Công chúa tìm kiếm chàng, có chuyện gì thế?” Đình Đình do dự hỏi khẽ.
“Nàng ta nghĩ đến ta.” Diệp Vô Ưu tuỳ tiện nói.
“Công chúa? Chàng và công chúa quan hệ thế nào?” Tạ Phính Đình trong lòng tràn đầy nghi vấn.
“Nghe ta nói này. Công chúa và tỷ cũng như nhau thôi. Hai người đều là thê tử của ta.” Diệp Vô Ưu thật đúng là mặt dạn mày dày, Hoa Nguyệt Lan tựa như đã trở thành thê tử hắn.
“Tiểu dâm tặc, bớt huyênh hoang đi! Hãy nói thật với ta, mối quan hệ giữa chàng và công chúa là thế nào. Chỉ Trường Phong mới có thể kết hôn với công chúa thôi!” Giọng của Tạ Phính Đình đã có chút tức giận.
“Phính Đình tỷ tỷ! Dường như là tỷ tỷ rất quan tâm đến tiểu tử Tiểu Bạch Kiểm.” Diệp Vô Ưu cảm thấy kỳ lạ nhìn Tạ Phính Đình.
“Không có chuyện gì. Ta là người của Tạ gia, Trường Phong là cháu ta.” Tạ Phính Đình điềm đạm nói. “Ta quan tâm đến hắn là điều đương nhiên.”
“Tốt thôi! Để ta nói cho tỷ biết, tên Tiểu Bạch Kiểm Trường Phong đó không cách nào cưới được công chúa đâu.” Diệp Vô Ưu chậm chạp nói. “Tóm lại, nếu tỷ không tin, sau này công chúa sẽ là thê tử của ta.”
“Thật hả? Chúc mừng ngươi!” Ngữ khí dịu dàng của Tạ Phính Đình đột nhiên trở nên lãnh đạm “Ta phải nghỉ trước đây.”
“Đình Đình tỷ tỷ! Tỷ đang giận à?” Diệp Vô Ưu cảm giác Tạ Phính Đình không vui, vội vàng hỏi.
Tạ Phính Đình không nói, để nguyên quần áo nằm quay lưng lại phía Diệp Vô Ưu.
Cũng không thể trách Tạ Phính Đình được. Lúc này mối quan hệ của nàng và Diệp Vô Ưu không phải do bản thân nàng tự nguyện. Nhưng việc đã như thế, nàng chỉ có thể chấp nhận sự thật, quyết định sau này Diệp Vô Ưu sẽ là trượng phu nàng. Tuy nhiên, lúc nãy Diệp Vô Ưu vừa nói Hoa Nguyệt Lan đã là thê tử hắn, nàng có thể vui vẻ được sao.
Diệp Vô Ưu thoát hài, leo lên giường, ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Tạ Phính Đình.
“Phính Đình tỷ tỷ, đừng có giận mà. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, tỷ hãy vui lên đi.” Vừa nói, Diệp Vô Ưu vừa kéo thân thể của nàng vào lòng.
“Ta xuất giá thế nào?” Phính Đình dịu dàng nói. “Người khác lập tiểu thiếp cũng đãi vài bàn.”
“Ta xin lỗi tỷ tỷ. Sau này ta sẽ tổ chức một đại hôn lễ cho nàng, cả Vân Mộng đại lục đều biết. Nàng thấy có được không?” Diệp Vô Ưu vội vàng nói.
“Chàng nói thế nhé, sau này đừng có mà nói lại!” Tạ Phính Đình lòng tràn đầy những suy nghĩ phức tạp nhìn về Diệp Vô Ưu. Trong lòng nàng thật sự rất bất bình. Hiện tại nàng biết mình đã trở thành thê tử của Diệp Vô Ưu, nhưng thực ra thì hai người chưa có bất kỳ nghi thức nào. Người nhà của Tượng Thị phú quý cao sang mà lại phải như một nha hoàn vậy sao. Nàng chịu thế này cũng là do ca ca Tạ Vân Đình cũng tán thành nàng và Diệp Vô Ưu.
“Không bao giờ! Diệp Vô Ưu ta đã nói là không thay đổi!” Diệp Vô Ưu trịnh trọng nói. Nếu như Lam Tiểu Phong ở đây, nhất định hắn sẽ phản bác lập tức vì đối với hắn, Diệp Vô Ưu nói không bao giờ giữ lời cả.
“ Ta đã là người của chàng, chàng phải hứa sau này không được khi phụ ta.” Tạ Phính Đình duyên dáng nép người vào trong lòng Diệp Vô Ưu, dịu dàng nói.
“Ta yêu tỷ còn không hết, làm sao có thể khi phụ tỷ.” Diệp Vô Ưu ôm lấy Tạ Phính Đình, song thủ lập tức di chuyển đến những vùng nhạy cảm, chậm chạp lướt trên thân thể của Tạ Phính Đình.
“Hãy tắt đèn đi trước đã!” Tạ Phính Đình nói khẽ. Đã có kinh nghiệm đêm qua, nàng biết Diệp Vô Ưu muốn làm gì, dù tâm lý có chút e thẹn, nhưng cũng không kháng cự.
“Đình Đình tỷ tỷ, ta muốn ngắm tỷ…” Diệp Vô Ưu nói khẽ vào tai nàng. “Thân thể của tỷ.”
“Như… như thế này…” Tạ Phính Đình yếu đuối phản đối. Nàng biết là sự phản kháng này không có hiệu quả, đành nhắm mắt lại, mặc cho Diệp Vô Ưu cởi bỏ quần áo.
Trong khoảnh khắc, một thân thể tuyệt mỹ như khối bạch ngọc hiện ra trước mắt Diệp Vô Ưu. Hổ khẩu Tạ Phính Đình che hờ trước ngực, thân thể hơi ưỡn lên.
Diệp Vô Ưu như bị mê hoặc bởi ngọc thể không một mảnh vải của nàng. Dưới ánh sáng vàng nhợt nhạt của đèn, phần thân thể gợi cảm đó cứ xuất hiện mờ ảo. Không gian trong phòng gia tăng nhiệt khí, như một nguồn hoả diễm bùng cháy trong lòng hắn.
“Đình Đình tỷ tỷ, thân thể tỷ quả thật tuyệt hảo.” Diệp Vô Ưu trìu mến nói, đồng thời khẽ kéo song thủ của Tạ Phính Đình ra, nhìn chăm chú vào đỉnh ngọc phong của nàng.
Đình Đình im lặng không nói gì, song nhãn khép chặt. Nàng e thẹn, đôi má đỏ rực quyến rũ như giọt mật, nhưng trong lòng nàng tràn ngập những cảm xúc không thể diễn đạt thành lời. Loại cảm xúc này, làm sao nàng không xấu hổ được.
“ Tiểu dâm tặc, chàng… chàng làm gì vậy?” Một lúc lâu, Đình Đình không thấy Diệp Vô Ưu có động tĩnh gì, cuối cùng không thể kìm nén được sự tò mò, khẽ hé mắt nhìn. Vẻ mặt của nàng lúc này thật là kiều diễm vô song.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]