Chương trước
Chương sau
"Chúng ta bây giờ cũng đang làm chính sự mà." Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, hai tay bắt đầu có chút loạn động.

"Ngươi mà còn làm loạn, ta không để ý đến ngươi nữa!" Hoa Nguyệt Lan trừng mắt lườm Diệp Vô Ưu: "Đàng hoàng chút, không lộn xộn nữa. Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu, làm cái gì?"

"Luyện công thôi!" DiệpVô Ưu, buông tạm một câu, hít một hơi rồi lại nói vẻ oán trách: "Côngchúa lão bà, quần áo của nàng sao lại khó cởi thế này?"

"Tiểu sắc lang, ngươi tại sao không đi chết đi?" Hoa Nguyệt Lan vừa thẹn vừagiận. Hắn động chân động tay cả nửa buổi trên người nàng, đương nhiên là muốn cởi quần áo nàng, cởi không được cũng không chịu thua, lại còn dám trơ mặt ra hỏi nàng.

"Công chúa lão bà, nàng quả thật hung dữ!Nàng dữ như vậy, ngoài ta ra, trên đời còn ai dám yêu nàng nữa chứ!"Diệp Vô Ưu tiếp tục cúi đầu săm soi kết cấu y phục của Hoa Nguyệt Lan,trong lòng chỉ muốn xé nát y phục nàng. Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, sau nàyhắn chung quy không thể lần nào cũng dùng loại biện pháp bạo lực này,cho nên, cũng phải tìm cách hiểu rõ ràng kết cấu của nó mà thôi.

"Thối lắm! Bổn Công chúa chẳng lẽ không có người lấy sao?" Hoa Nguyệt Lan bịDiệp Vô Ưu chọc giận quá rốt cục không nhịn được mà nói ra một câu thôtục.

"Trời! Công chúa lão bà, nàng tốt xấu gì cũng là một côngchúa, không thể nói ra những lời thô tục như thế được." Diệp Vô Ưu vẻmặt khoa trương nói.

"Ta thích vậy đấy, ngươi quản được sao?" Hoa Nguyệt Lan phẫn nộ: "Tiểu sắc lang, ngươi mấy ngày nay tu luyện côngphu gì? Ngươi sử dụng cấm chế khắp trên người ta, ai đã dạy cho ngươi?"

"Công chúa lão bà, nàng cố tình tìm hiểu làm gì, không phải ta đã từng nói là ta có sư phụ sao?" Diệp Vô Ưu thuận miệng nói, sau đó a lên một tiếng,trong thanh âm mang theo vẻ ngạc nhiên: "Công chúa lão bà, kết cấu quầnáo của nàng quả thật phức tạp. Cũng may ta là một thiên tài nên từ nayvề sau không cần lo không cởi được nữa!"

Té ra tên tiểu tử nàycuối cùng cũng tìm hiểu được cấu tạo quần áo của Hoa Nguyệt Lan, cònthành công cởi được khuy áo của nàng. Cùng với tiếng nói, một cánh taycủa hắn đã xâm nhập vào nội y của Hoa Nguyệt Lan, rồi sau đó nhanh chóng lần tiến về hai ngọn đồi của nàng, qua một làn lụa mỏng, tấn công vàongọn đồi thánh nữ.

"Tiểu sắc lang, ta thật sự tức giận rồi đấy!"Hoa Nguyệt Lan ngữ khí đầy vẻ tức giận "Ngươi còn làm vậy nữa, ta thề từ nay về sau không lý gì đến ngươi nữa!"

"Đừng... Ngàn vạn lầnđừng làm thế! Công chúa lão bà, ta không dám nữa!" Diệp Vô Ưu nói nhanh. Tuy nói vậy nhưng bàn tay hắn vẫn để nguyên tại song nhũ của Hoa Nguyệt Lan, bất quá cũng chỉ dừng lại tại đó, không dám manh động nữa. Hắnthấy Hoa Nguyệt Lan đã thật sự giận dữ, nếu làm nàng bực tức, đối vớihắn cũng không có lợi ích gì.

"Trước tiên ngươi hãy giải khai cấm chế cho ta!" Hoa Nguyệt Lan yêu kiều hừ một tiếng.

Diệp Vô Ưu hơi có chần chừ một chút, rồi cũng làm theo lời nàng, thu hồi hai tay, ngón tay điểm nhanh trên người Hoa Nguyệt Lan vài cái. Ngay lậptức, Hoa Nguyệt Lan cảm thấy chân khí trong kinh mạch hoàn toàn thôngsuốt.

"Đừng đến gần ta!" Hoa Nguyệt Lan trừng mắt lườm Diệp Vô Ưu, chìa tay đẩy hắn ra xa.

Diệp Vô Ưu xoay người, uyển chuyển thuận tay kéo nàng vào lòng ngực hắn. Lúc này, không còn là Diệp Vô Ưu ép vào người Hoa Nguyệt Lan nữa, mà là Hoa Nguyệt Lan nằm ở trong lòng hắn.

"Công chúa lão bà, như thế này có được không?"Diệp Vô Ưu dáng vẻ ủy khuất hỏi.

"Ngươi nói là mấy ngày vừa rồi ngươi đi luyện công, nói như vậy, ngươi luôn ởchỗ của Lãnh Tâm m hả?" Biết không cho Diệp Vô Ưu vô lại này chiếm chúttiện nghi thì không được, Hoa Nguyệt Lan đành tùy ý cho hắn ôm nàng, bắt đầu đề cập vào việc chính.

"Đúng! À... Công chúa lão bà, nàngtìm ta rốt cuộc có việc gì vậy?" Diệp Vô Ưu nhất thời cũng không dámtrêu chọc Hoa Nguyệt Lan, nhưng mà có thể ôm nàng nằm ở trên giường, cái cảm giác này cũng không phải là tệ.

"Ngươi ở chỗ của Lãnh Tâm mcó từng nghe nói đến một nữ tử tên là Triệu Thiên Tâm không?" Hoa Nguyệt Lan nói ra mục đích chính. Nàng tìm Diệp Vô Ưu, vốn là muốn nghe tintức của Triệu Thiên Tâm.

"Thiên Tâm tỷ tỷ hả, đương nhiên là tađã gặp qua. Mấy ngày qua, ta cùng Thiên Tâm tỷ tỷ ở chung một chỗ mà!"Nhớ tới Triệu Thiên Tâm, trong lòng Diệp Vô Ưu không khỏi có chút hưngphấn, trong lúc bất tri bất giác, hai tay hắn đang ôm lấy Hoa Nguyệt Lan lại bắt đầu không yên phận.

"Cái gì? Ngươi cùng nàng ta ở chung một chỗ sao?" Hoa Nguyệt Tan lắp bắp đầy vẻ kinh hãi: "Cô ta bây giờ ở đâu?"

"Ở nhà ta!" Diệp Vô Ưu thuận miệng nói. Y phục của Hoa Nguyệt Lan vốn đãbị hắn cởi ra vẫn chưa chấn chỉnh lại, nay hắn thừa dịp nàng không chúý, một cánh tay nhanh chóng dò xét, rồi sau đó trực tiếp đột phá nội ycủa nàng, xâm nhập hai ngọn nhũ phong nằm sâu bên trong.

Thân thể mềm mại của Hoa Nguyệt Lan khẽ run lên, động tác của Diệp Vô Ưu quánhanh, đến lúc nàng cảm giác không bình thường, hai ngọc nhũ đã bị hắnhoàn toàn xâm chiếm.

"Tiểu sắc lang, ngươi không thể cho ta yên một lát được sao?" Hoa Nguyệt Lan nghiến răng tức giận nói.

"Công chúa lão bà! Nàng xinh đẹp như vậy, vóc dáng quyến rũ như vậy, lại còntiếp cận sát vào ta như vậy, ta còn an phận thì đâu còn là nam nhânnữa?" Diệp Vô Ưu giọng nói đầy vẻ vô tội.

"Rõ ràng là ngươi đang ôm chặt ta mà!" Hoa Nguyệt Lan tức giận nói. Theo ý của hắn thì dường như nàng lại là người có lỗi.

"Được rồi, Công chúa lão bà, đừng tức giận mà. Nàng không phải là muốn biếttin tức của Thiên Tâm tỷ tỷ sao? Ta không những có thể nói cho nàng màcòn dẫn nàng đi gặp tỷ ấy nữa!" Diệp Vô Ưu vội vàng nói. Trong lúc nóichuyện, đôi tay hắn lại không hề yên phận, một tay vuốt ve ngọc nhũ mềmmại của Hoa Nguyệt Lan, một tay nhẹ tiến tới bờ mông căng tròn của nàng.

Hoa Nguyệt Lan có cảm giác thống hận chính bản thân mình. Nàng không biếtbản thân có uống nhầm thuốc không mà rõ ràng tên sắc lang Diệp Vô Ưu này mỗi gặp, đều chiếm tiện nghi nàng, còn nàng thì lại cứ phải chủ động đi tìm hắn, mà lại biết chắc là hắn sẽ tiếp tục chiếm tiện nghi của mình.Hay là bởi vì lần đầu tiên gặp, đã cho hắn chiếm tiện nghi quá nhiều,nên bây giờ nghĩ là không sao chăng? Hoặc là, kỳ thật sâu trong nội tâm, nàng cũng có một loại khát vọng không tên?

Nhũ hoa lại truyềnđến một cảm giác quen thuộc, cảm giác này khiến tim nàng đập mạnh, mặtnóng bừng. Cảm giác này giống như lần đầu tiên gặp mặt, hắn giúp nànglàm cái gọi là xoa bóp, đến chỗ nào, liền mang đến cảm giác khác thườngđến chỗ ấy. Nàng hiểu Diệp Vô Ưu đang làm gì, nàng cũng hiểu là nữ nhânkhông nên để nam nhân làm như vậy, nhưng không biết vì cái gì mà lúc này nàng tuyệt không thể mở miệng ngăn cản được, mà mặc kệ những hành viquá đáng của hắn.

Đột nhiên lúc này, tại cửa tẩm cung truyền lại: "Ti chức, Tạ Trường Phong cầu kiến Công chúa điện hạ!"

"Tên mặt trắng này đột nhiên lại đến đây làm gì chứ? Chỉ cần ngươi dám đếncản trở chuyện tốt của ta, ta không đánh cho ngươi bò xuống đất tìmrăng, ta thề không là Diệp Vô Ưu." Nghe thấy giọng nói của Tạ TrườngPhong, trong lòng Diệp Vô Ưu không khỏi tức giận.

"Tạ thống..."Hoa Nguyệt Lan vừa mở miệng nói hai chữ đã không thể nói tiếp. Diệp VôƯu đột nhiên xoay người nàng lại, lấy đôi môi lấp kín đôi môi của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.