"Chúng ta bây giờ cũng đang làm chính sự mà." Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, hai tay bắt đầu có chút loạn động.
"Ngươi mà còn làm loạn, ta không để ý đến ngươi nữa!" Hoa Nguyệt Lan trừng mắt lườm Diệp Vô Ưu: "Đàng hoàng chút, không lộn xộn nữa. Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu, làm cái gì?"
"Luyện công thôi!" DiệpVô Ưu, buông tạm một câu, hít một hơi rồi lại nói vẻ oán trách: "Côngchúa lão bà, quần áo của nàng sao lại khó cởi thế này?"
"Tiểu sắc lang, ngươi tại sao không đi chết đi?" Hoa Nguyệt Lan vừa thẹn vừagiận. Hắn động chân động tay cả nửa buổi trên người nàng, đương nhiên là muốn cởi quần áo nàng, cởi không được cũng không chịu thua, lại còn dám trơ mặt ra hỏi nàng.
"Công chúa lão bà, nàng quả thật hung dữ!Nàng dữ như vậy, ngoài ta ra, trên đời còn ai dám yêu nàng nữa chứ!"Diệp Vô Ưu tiếp tục cúi đầu săm soi kết cấu y phục của Hoa Nguyệt Lan,trong lòng chỉ muốn xé nát y phục nàng. Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, sau nàyhắn chung quy không thể lần nào cũng dùng loại biện pháp bạo lực này,cho nên, cũng phải tìm cách hiểu rõ ràng kết cấu của nó mà thôi.
"Thối lắm! Bổn Công chúa chẳng lẽ không có người lấy sao?" Hoa Nguyệt Lan bịDiệp Vô Ưu chọc giận quá rốt cục không nhịn được mà nói ra một câu thôtục.
"Trời! Công chúa lão bà, nàng tốt xấu gì cũng là một côngchúa, không thể nói ra những lời thô tục như thế được." Diệp Vô Ưu vẻmặt khoa trương nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2354145/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.