Chương trước
Chương sau
Diệp Vô Ưu vội vã chạy xuống núi, không mảy may để ý ánh mắt kinh ngạccủa người khác. Hắn bây giờ chỉ muốn chạy thật nhanh đến Phiêu Miểutrấn. Sau đó, đi tìm một người, chính là Lãnh Tâm m.

Lãnh Tâm mhiện nay ở trong Vân Mộng Đại Lục thập đại cao thủ bài danh đệ tam, tuvi có lẽ không bằng Hoa Vân La, nhưng thật sự so ra cũng không kém mấy.Quan trọng nhất là Lãnh Tâm m kiến thức rộng lớn, cho dù bản thân nàngta không thể cứu Hoa Vân La, cũng có thể biết được những nơi khác. Vìvậy Diệp Vô Ưu mới nghĩ đến việc đi tìm Lãnh Tâm m.

Chỉ có điều,Diệp Vô Ưu kì thật không biết Lãnh Tâm m ở chỗ nào, bởi vậy trong lònghắn còn có chút lo lắng không có thể tìm được hay không. Bất quá, rấtnhanh hắn liền phát hiện, bản thân đã lo lắng dư thừa. Bởi vì hắn vừamới đến ở Phiêu Miểu trấn, Lãnh Tâm m liền tự động xuất hiện trước mặthắn.

“Ngươi sao lại xuống núi?“ Ngữ khí Lãnh Tâm m có chút bất mãn.

“Sư phụ tỷ tỷ, nhanh đi theo ta!“ Diệp Vô Ưu cũng không quản nhiều làm gì, kéo Lãnh Tâm m chạy đi.

“Đi đâu?“ Lãnh Tâm m không vui hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?“

“Sư phụ tỷ tỷ, vừa đi vừa nói!“ Diệp Vô Ưu nói rất nhanh: “Nếu không, chỉ sợ là đến không kịp!“

Bởi vì Diệp Vô Ưu đột nhiên lại chạy đi. Không còn cách nào, Hoa Nguyệt Lan đành quyết định tự mình đi tìm Hoa Vân La. Chỉ là, khi nàng đi đếnngoài cốc, cũng không nhìn thấy Lạc Lạc và Tuyết Tuyết, trong lòng liềncó cảm giác không hay, hơi ngập ngừng một chút, rồi đi vào trong. Trựctiếp đến thẳng phía ngoài thạch ốc, sau đó nàng liền thấy Hoa Vân Lađang nằm trên giường còn có Lạc Lạc và Tuyết Tuyết ở bên cạnh đang nônnóng đi xung quanh.

“Sư phụ, người làm sao vậy?“ Hoa Nguyệt Lanvội vàng chạy đến bên giường, nhất thời nàng cũng quên mất khó chịu ở hạ thân, chỉ gấp gáp hỏi.

“Ta không việc gì.“ Hoa Vân La khẽ lắc đầu: “Các ngươi đi ra cả đi, không cần lo cho ta.“

“Sư phụ, con…con đi tìm người đến cứu sư phụ!“ Hoa Nguyệt Lan nói xong liền chạy ra ngoài. Nàng kì thật đã nhìn ra, Hoa Vân La đang bị tẩu hỏa nhập ma. Trên thực tế, nếu không phải tẩu hỏa nhập ma, với tu vi hiện tạicủa Hoa Vân La, sao lại có thể yếu ớt đến nông nỗi này?

Hoa Nguyệt Lan vội vàng chạy đến đại sảnh, Lam Đồng Đồng khẩn trương ra đón.

“Nguyệt Lan, cung chủ còn chưa đến sao?“ Lam Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi, hai người Tiêu Diêu và Lâm Lông Nguyệt chờ đợi có đến vài thời thần, để bọn họđợi liên tục, tựa hồ có chút không được tốt lắm.

“Sư phụ cóchuyện rồi!” Hoa Nguyệt Lan dù rất gấp, nhưng thanh âm vẫn kìm xuốngthật nhỏ. Hiển nhiên tạm thời tịnh không muốn để ngoại nhân biết tin tức của Hoa Vân La.

“A?“ Đồng Đồng thất kinh hô lên một tiếng, “Cung chủ sao rồi?“

“Đồng Đồng, tỷ qua đây!“ Hoa Nguyệt Lan kéo Lam Đồng Đồng ra xa một chút, sau đó nói tiếp: “Sư phụ bị tẩu hỏa nhập ma, với công lực của chúng ta, căn bản không có biện pháp cứu chữa sư phụ. Tỷ nói xem, chúng ta phải làmsao? Có cần phải nhờ Tiêu Diêu trợ giúp không? Hắn là đệ tử của Tiêu Vấn Thiên, hơn nữa xem ra, tu vi của hắn rất cao. Có lẽ có thể cứu được sưphụ không biết chừng.“

“Nhưng, vạn nhất nếu hắn không có hảo ý,chúng ta lại bị phiền phức.“ Lam Đồng Đồng có chút lo âu nói: “Chúng tavà Tán Tiên Môn tịnh không có bao nhiêu giao hảo, với Tiêu Diêu ngườinày trước giờ càng không có liên hệ gì. Tỷ có chút gì đó không dám tintưởng hắn.”

“Muội cũng có chút lo lắng, sở dĩ mới muốn thươnglượng với tỷ.“ Hoa Nguyệt Lan hơi sốt ruột: “Nhưng mà, hiện tại muộicũng không nghĩ được biện pháp gì để cứu được sư phụ. Muội sợ nếu còntrì hoãn, sư phụ sẽ...“

“Vậy, chúng ta đánh cược một phen!“ Lam Đồng Đồng nghĩ một chút, cắn răng nói.

“Được, vì sư phụ, muội cũng cược một lần!“ Hoa Nguyệt Lan nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Hai người thương lượng xong xuôi, Lam Đồng Đồng liền đi về phía Tiêu Diêu.

“Tiêu công tử, ta liền dẫn ngài đi gặp cung chủ.“ Lam Đồng Đồng miễn cưỡng mỉm cười nói.

“Đa tạ Lam cô nương.“ Tiêu Diêu khẽ cười nói.

Lâm Lông Nguyệt lại hừ nhẹ một cái, hình như có chút bất mãn. Nàng vốn chorằng, phải là Vô Song Cung cung chủ ra gặp bọn họ mới đúng, chứ khôngphải để bọn họ phải đi gặp Vô Song cung chủ.

Tiêu Diêu không hềtỏ ra bất mãn, hắn ta tự nhiên cũng không thể biểu thị được gì. Thật sựthì, nếu chỉ vì thân phận truyền nhân Vọng Nguyệt Các của một mình LâmLộng Nguyệt, sợ là căn bản Vô Song Cung cũng không để trong mắt.

Chỉ là, khi Hoa Nguyệt Lan Lam Đồng Đồng cùng với Tiêu Diêu, Lâm LôngNguyệt đang đến ở ngoài cốc. Hoa Nguyệt Lan phát hiện việc không ngờđược. Lạc Lạc lại đứng canh giữ ở đây, hơn nữa còn cản đường bọn họ.

“Nguyệt Lan sư tỷ, cung chủ đã phân phó, trước khi Diệp công tử chưa quay về,bất luận người nào đều không gặp.“ Lạc Lạc nhỏ giọng nói, trên mặt nàngta, còn phảng phất mang theo vẻ thương tâm.

“Sao lại như vậyđược?“ Hoa Nguyệt Lan sững sờ: “Lạc Lạc, sư phụ tình cảnh hiện tại củasư phụ muội cũng biết, không thể chậm trễ được nữa.“

“Nhưng mà, Nguyệt Lan sư tỷ, đây là mệnh lệnh của cung chủ, muội cũng không thể chống lại.“ Lạc Lạc lộ ra vẻ bất lực.

“Lạc Lạc, muội nếu thực sự muốn tốt cho cung chủ, thì hãy để chúng ta vào!“ Lam Đồng Đồng trầm giọng nói.

“Lam cô nương, cung chủ quý cung tựa hồ đã xảy ra chuyện gì?“ Tiêu Diêu ở bên cạnh nghe ra có chút gì bất thường, nhíu mày hỏi.

“Tiêu công tử, việc đến mức này, ta đành nói thật, cung chủ cách đây khônglâu bất ngờ bị tẩu hỏa nhập ma. Chúng ta khẩn thiết xin Tiêu công tử cóthể cứu giúp.“ Lam Đồng Đồng hướng tới Tiêu Diêu thi lễ, nói.

“Lam cô nương bất tất khách khí, mọi người đều là tu tiên đồng đạo, giúp đỡlẫn nhau tất nhiên là phải làm.“ Tiêu Diêu vội nói: “Bất quá, tạm thờita cũng không thể bảo đảm là có thể giúp được gì không, nhất thiết phảigặp quý cung chủ trước mới được.“

“Ngươi! Các người vào đi!“ Lúcnày, Lạc Lạc cắn răng nói, vì cung chủ, dù sau này bị cung chủ tráchphạt, cũng quyết định kháng lệnh một lần.

“Sư phụ, vị này là TánTiên Môn Tiêu Diêu công tử, vị này là Vọng Nguyệt Các Lâm Lông NguyệtLâm cô nương.“ Trong thạch ốc, Hoa Nguyệt Lan cẩn thẩn hướng tới Hoa Vân La giới thiệu hai người.

“Vãn bối Tiêu Diêu. Đã gặp qua cung chủ.“ Tiêu Diêu khách khí hành lễ, Lâm Lông Nguyệt lại không có phản ứng gì.

“Tiêu công tử bất tất đa lễ, thân thể Vân La không được khỏe, không tiện kiến lễ, mong các vị không trách.“ Hoa Vân La ảm đạm nói. Mặc dù nàng lúcnày tịnh không muốn gặp mấy người này, nhưng bọn họ đã vào, cũng khôngcó biện pháp. Nàng bây giờ cũng không có năng lực để đuổi bọn họ rađược.

“Nếu cung chủ không bận tâm, vãn bối muốn xem mạch cho cung chủ.“ Tiêu Diêu đi đến bên cạnh giường.

“Vậy xin làm phiền Tiêu công tử.“ Ngữ khí Hoa Vân La rất bình tĩnh, đốiphương bản thân đến từ Tán Tiên Môn, để hắn thử một chút không hẳn làkhông được.

Tiêu Diêu đưa hai ngón tay ra, ngón tay hắn nhỏ dàilại rất đẹp, có thể so được vói ngọc chỉ của mỹ nhân, ngón tay hắn nhẹnhàng đặt trên cổ tay Hoa Vân La. Chốc lát sau, chân mày nhíu chặt lại.

“Tiêu công tử, thế nào rồi?“ Hoa Nguyệt Lan không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tiêu Diêu thu tay về, khẽ lắc đầu, thở ra một hơi: “Thật xin lỗi, sợ là ta cũng vô năng giúp được.“

“Có thực là không có biện pháp sao? Vậy, vậy cung chủ phải làm sao?“ Lam Đồng Đồng dáng vẻ như sắp khóc.

“Nếu sư phụ ta có ở đây, vậy thì còn có biện pháp, nhưng mà, hiện tại đếntìm sư phụ. Đã không kịp rồi.“ Tiêu Diêu có chút bất lực nói.

“Tình cảnh của chính ta, ta rất rõ, các ngươi bất tất phải phí tâm.“ Giọng hư nhược của Hoa Vân La lại vang lên: “Các ngươi ra cả đi.“

“Vậy. Sư phụ, người, người phải làm sao?” Hoa Nguyệt Lan giọng nghẹn ngào hỏi.

“Ta muốn yên tĩnh một lát.“ Hoa Vân La yếu ớt nói.

“Vậy, vậy sư phụ, con, chúng con đi ra trước.“ Hoa Vân La kiên quyết muốn ởmột mình, Hoa Nguyệt Lan tự nhiên không còn cách nào khác.

“Nếu…nếu gặp Vô Ưu, kêu hắn đến đây tìm ta.“ Ngay khi Hoa Nguyệt Lan bước rathạch ốc, sau lưng truyền lại thanh âm yếu ớt của Hoa Vân La

“Vâng, sư phụ.“ Hoa Nguyệt Lan cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt chảyra. Nàng không quay đầu lại, chỉ chạy thật nhanh ra ngoài.

“Thiên đố hồng nhan a!“ Tiêu Diêu bật than, lắc đầu, trong lòng như thấy thổnthức. Xem ra, nhiệm vụ sư phụ giao phó không hoàn thành được rồi.

Diệp Vô Ưu dắt Lãnh Tâm m chạy về Vô Song Cung. Lần này cũng không thấy aingăn cản hắn, hắn trên đường đến phía ngoài cốc đều thông suốt không gặp trở ngại gì, nhưng vừa lúc đó lại chạm mặt Tiêu Diêu và mấy người đangtừ phía trong đi ra.

“Diệp công tử, ngài đã về rồi!“ Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Lạc Lạc nhịn không được lên tiếng oán trách: “Cung chủ đợi ngài mãi!“

“Ta biết rồi!“ Diệp Vô Ưu thuận miệng trả lời, không nhìn đến mấy người Tiêu Diêu, tiếp tục kéo Lãnh Tâm m vào trong.

“Ai!“ Tiêu Diêu nhìn thấy Lãnh Tâm m, thấp thoáng có chút kinh ngạc, hắn tịnh chưa bao giờ gặp qua Lãnh Tâm m, nhưng đã nghe người khác miêu tả quahình dạng nàng. Bây giờ vừa nhìn thấy, không khỏi có chút hoài nghi vềthân phận nàng.

Bất quá, cũng mới chỉ là hoài nghi một chút, bởi vì theo hắn thấy. Lãnh Tâm m căn bản không thể nào xuất hiện ở Vô Song Cung.

Tiêu Diêu chỉ hoài nghi, nhưng Hoa Nguyệt Lan cũng đã nhận ra Lãnh Tâm m.Trong lòng tất nhiên rất kinh hãi, vội vã quay người lại chạy vào bêntrong, đồng thời nói với Lam Đồng Đồng: “Đồng Đồng, muội đi vào xem mộtchút, tỷ tiếp đãi Tiêu công tử trước.“

“Được.“ Lam Đồng Đồng đáplại một tiếng, nàng không nhận ra Lãnh Tâm m, đối với hành động của HoaNguyệt Lan cũng không thấy có gì bất ổn. Bởi vì nàng ta cũng biết quanhệ đặc biệt giữa Hoa Nguyệt Lan và Diệp Vô Ưu, nàng hiện giờ cũng chỉtưởng rằng Hoa Nguyệt Lan vì Diệp Vô Ưu xuất hiện mới chạy vào, lạikhông biết là Hoa Nguyệt Lan là vì nhìn thấy Lãnh Tâm m mới gấp rút quay lại.

“Hắn sao lại cũng ở chỗ này?“ Lần này, Lâm Lông Nguyệt đãnhìn thấy rõ ràng Diệp Vô Ưu, trong lòng có chút nghi hoặc, nếu khôngphải bây giờ đang ở Vô Song Cung, nàng có thể còn nghĩ đến việc đi tìmDiệp Vô Ưu thanh toán.

“Vân La, ta về rồi!“ Diệp Vô Ưu chạy vào trong thạch ốc, đến bên giường, sốt ruột hỏi: “Nàng hiện giờ cảm thấy thế nào?“

“Ta không sao, chàng quay lại là tốt rồi.“ Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, trên mặtHoa Vân La lộ tia tươi cười. Tiếp theo nàng liền nhìn thấy Lãnh Tâm m,sắc mặt liền biến đổi: “Lãnh Tâm m?“

“Hôm nay chung quy đã gặpđược Vô Song Cung thần bí cung chủ, Tâm m cảm thấy rất vinh hạnh.“ LãnhTâm m cười nhạt: “Chỉ là, không ngờ chúng ta lại gặp mặt trong hoàncảnh này.“

“Sư phụ tỷ tỷ, đừng nói mấy việc đó nữa, nàng mau xem thử Vân La, xem có biện pháp gì cứu nàng không!“ Diệp Vô Ưu nôn nóng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.