“Hai vị tìm ta không biết có chuyện gì?” Diệp Vô Ưu mở miệng hỏi thẳng ý của đối phương.
“Chúng ta quả có việc quan trọng muốn cùng Diệp công tử thương lượng.” TốngNhạc gật gật đầu, nhưng sau đó liếc nhìn Lăng Phỉ Phỉ đứng phía sau Diệp Vô Ưu rồi tiếp tục nói: "Nếu như Diệp công tử không ngại chúng tôi muốn cùng công tử đơn độc thương lượng.”
Diệp Vô Ưu có một chút trầmngâm rồi nhìn Lăng Phỉ Phỉ gật gật đầu. Nàng hiểu ý tứ của hắn liền bước ra cửa đi ra phía sau. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Diệp Vô Ưu vàhuynh muội họ Tống.
“Có việc quan trọng gì, bây giờ có thể nói rồi chứ.” Diệp Vô Ưu mời hai người ngồi xuống, đoạn từ từ nói.
“Diệp công tử, đối với Kiếm Các bọn ta chắc công tử cũng có biết đến. Nóithẳng, Kiếm Các bọn ta lập chí đúc và chế tạo các loại lợi khí, bởi thếchúng ta có thể tự hào nói rằng: các loại binh khí xuất ra từ Kiếm Cáctrên Vân Mộng đại lục đều là binh khí tốt nhất!" Tống Nhạc nói rất chậm, tựa như sợ Diệp Vô Ưu không nghe rõ. Mà lời nói của hắn toát ra sự tựhào cùng kiêu ngạo từ nội tâm, chẳng trách Diệp Vô Ưu cảm thấy có chútkhông thoải mái.
“Tống huynh, ta thấy ngươi nên nói thẳng vào vấn đề thì hơn!" Diệp Vô Ưu hình như đã không còn nhẫn nại được nữa. Hắnkhông phải là Lam Tiểu Phong, hắn đối với thần binh lợi khí không cóhứng thú, nếu như Lam Tiểu Phong ở đây lúc này chắc chắn sẽ cùng TốngNhạc bàn nửa ngày trời. Nhưng hắn là Diệp Vô Ưu, trong lòng chẳng cóchút nhẫn nại nào.
Tống Nhạc từ từ đứng dậy, hiển nhiên hắn cảmthấy đắn đo trước sự nóng nẩy của Diệp Vô Ưu. Bất quá sau đó hắn lạichầm chậm ngồi xuống, rồi mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, Diệp công tử,ta sẽ chẳng vòng vo mà nói thẳng: chúng ta đến đây là muốn cùng công tửhợp tác, cùng chế tạo một pháp bảo.”
“Luyện chế pháp bảo?" Diệp Vô Ưu đứng bật dậy, "Các ngươi chẳng phải đúc kiếm sao? Luyện pháp bảo từ bao giờ vậy?”
“Diệp công tử, từ sau khi Vân Mộng đại lục xuất hiện tiên nhân đầu tiên, tiên thuật theo đó cũng chính thức xuất hiện. Bọn ta từ trước chỉ chế tạothần binh, chủ yếu là cho người tập luyện võ thuật sử dụng. Nói về tutiên giả, pháp bảo là thứ tối quan trọng mà họ muốn có.” nhưng người vừa nói với giọng đầy cảm xúc đó lại chính là thiếu nữ Tống Linh. m thanhcủa nàng rất nghe rất động lòng người, đôi môi hồng nhuận đầy cảm xúc,vẻ bên ngoài quả là dụ hoặc người khác.
“Pháp bảo không phảikhông thể chế tạo được hay sao? Bọn ngươi biết phương pháp chế tạo phápbảo sao?” Diệp Vô Ưu có chút kì quái hỏi.
“Không có, cho nênchúng ta muốn hợp tác cùng Diệp công tử là có nguyên nhân.” Tống Nhạclắc đầu, lại nói tiếp: "Công tử có thể nhìn thấy ở Vân Mộng đại lục chỉcó duy nhất một pháp bảo, bọn ta cũng đã dốc hết sức để tìm những tàiliệu về chế tạo pháp bảo nhưng cũng chả được bao nhiêu. Lại nói, Diệpcông tử trên người có pháp bảo, đối với bọn ta mà nói đó là tư liệu duynhất. Nếu như Diệp công tử nguyện ý cùng bọn ta hợp tác, cấp cho KiếmCác bọn ta đủ người và thời gian, ta nghĩ, chúng ta nhất định sẽ tìm raphương pháp chế tạo pháp bảo.”
“Bọn ngươi quả thật rất có lòngtin.” Diệp Vô Ưu lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta lại chẳng thích, tachẳng có một chút thích thú khi cùng bọn ngươi hợp tác.”
“Diệpcông tử, công tử sao lại cự tuyệt nhanh vậy?” Tống Nhạc đứng bật dậy,"Chỉ cần công tử nguyện hợp tác, chúng ta tự nhiên sẽ trả thù lao xứngđáng cho công tử.”
“Không phải việc thù lao.” Diệp Vô Ưu từ từnói: "Trước tiên, ta nói cho bọn ngươi rõ, ta chỉ có một pháp bảo, lạiđang ở trên tay ta. Nếu ta đưa cho bọn ngươi nghiên cứu như đã nói, háchẳng phải suốt ngày phải đi theo bọn ngươi sao? Bọn ngươi không cảmthấy phiền hà nhưng ta thì không thể! Tiếp đó một nguyên nhân tối quantrọng mà bọn ngươi không nghĩ đến, hiện tại Vân Mộng đại lục lại có mộtmình ta duy nhất là người có pháp bảo, ta nếu như cùng bọn ngươi chế tạo pháp bảo, vạn nhất bọn ngươi thành công chẳng phải Vân Mộng đại lục sẽxuất hiện rất nhiều pháp bảo hay sao? Trước đó pháp bảo của ta rất cógiá trị, chẳng phải tự nhiên rơi xuống rất thấp hay sao? Đó là gốc rễcủa sự tình, ta chẳng thể làm theo được!"
“Diệp công tử, tuy công tử nói rất đúng đạo lí, nhưng công tử không nghĩ đến một điểm, Vân Mộng đại lục đã xuất hiện đệ nhất pháp bảo, sao đệ nhị pháp bảo lại chẳngxuất hiện một ngày nào đó. Đó là một xu thế tất nhiên như đã từng xuấthiện tiên nhân thứ nhất, thì tất sẽ xuất hiện một tiên nhân thứ hai. Lúc đó bọn ta muốn cũng không ngăn cản kịp.” Tống Nhạc lại từ từ mỉm cười,"Ta tin rằng Diệp công tử là một người thông minh, đã không thể ngăn cản sao không khống chế nhỉ? Chỉ cần công tử nguyện ý cùng chúng ta hợptác, pháp bảo lợi hại nhất vĩnh viễn trên tay Diệp công tử. Kiếm Các bọn ta chỉ chế tạo một ít pháp bảo mà thôi, chỉ lấy pháp bảo đủ để sử dụngsố còn lại hoàn toàn do Diệp công tử khống chế.”
“Đệ nhị tiênnhân xuất hiện chắc cũng phải vài trăm năm nữa, đệ nhị pháp bảo có xuấthiện chắc phải xuất hiện sau đó nữa. Cũng còn lâu điều bọn ngươi nói mới cần phải ngăn cản. Ta hiện tại hà tất phải quan tâm.” Diệp Vô Ưu nhởnnhơ nói, "Ta tại sao phải nghe lời bọn ngươi nhỉ?”
“Diệp công tử, một khi xuất hiện đệ nhị pháp bảo xuất hiện như chúng tôi đã nói, thìtình huống đó chúng ta quả thật không có khả năng khống chế nữa.” TốngNhạc thở dài một hơi, "Luyện chế pháp bảo quả thật chẳng phải là mộtviệc dễ dàng, bọn ta từ lâu đã xem xét kĩ càng: nếu như được công tử hợp tác cùng chúng ta chế tạo pháp bảo thì sợ rằng cũng phải 35 năm mớixong. Đó là theo đúng tính toán. Còn nếu như chẳng tốt, có khi mất đến350 năm. Như quả sau này xuất hiện pháp bảo thứ hai, chúng ta mới bắtđầu nghiên cứu, chỉ sợ chúng ta chẳng có đủ thời gian.”
“Hừm,ngươi hà tất phải nói đạo lí với ta!" Diệp Vô Ưu nghĩ xong lại nói: "Bây giờ, bọn ngươi nên quay về Kiếm Các đi, ta chẳng tốt như các ngươinghĩ, cứ nghĩ ta tốt đừng trách ta không nói trước cho bọn ngươi biết.Lúc này có cần ta phái một người nói rõ rằng ta sẽ không bao giờ cùngbọn ngươi hợp tác chăng?”
Tuy có cảm thấy Tống Nhạc hình như nóicó tí đạo lí nhưng Diệp Vô Ưu lại không có một chút hứng thú gì muốn hợp tác cùng bọn họ. Hắn chẳng tin pháp bảo thứ hai sẽ có khả năng xuấthiện. Bất quá, Tống Nhạc nói pháp bảo tối lợi hại luôn là của hắn, chẳng chút hắn có hơi chút động tâm. Nếu như Kiếm Các có khả năng chế luyệnra pháp bảo lợi hại hơn, chẳng phải tự nhiên thực lực của hắn được tăngcường hay sao?
“Nếu công tử đã nói vậy, thì chúng tôi xin đượccáo từ.” Tống Nhạc có chút trầm ngâm hạ giọng nói, "Một vài ngày nữachúng tôi sẽ quay lại bái phỏng."
Tống Nhạc chẳng phải u mê, hiện tại Kiếm Các đang dần biến mất, sự tình đã như vậy, bọn hắn phải biểuhiện chủ động một chút mới được, điều này thật sự rất quan trọng đối với sự phát triển của Kiếm Các bọn hắn. Ngày trước mọi người tập luyện võthuật, mỗi cá nhân đều rất cần sự giúp đỡ của thần binh Kiếm Các, nhưvậy tất nhiên Kiếm Các sẽ có một địa vị rất cao. Hiện tại lại không cònnhư thế nữa, mọi người đều đã bắt đầu tu luyện tiên thuật. Kiếm Cáctrước kia chế tạo thần binh, nhưng lại rất ít tu tiên giả sử dụng, vìvậy bọn họ muốn chế tạo pháp bảo để có thể giữ nguyên, thậm chí có thểnâng cao địa vị hiện tại.
“Ai, Tiêu Vấn Thiên xú lão đầu này quảnhiên chẳng biết tốt xấu, ta chẳng nhìn thấy có một tí ý tốt nào, kếtquả hại ta phải bận rộn.” sau khi tiễn huynh muội họ Tống đi, Diệp Vô Ưu chẳng giữ được lại bật ra lời oán giận. Từ khi hắn thành tu tiên bìnhgiám giả, rất nhiều người đến tìm hắn: đầu tiên là Thiên Nhai Thư Viện,hiện tại là Kiếm Các. Không biết sau này còn môn phái náo sẽ đến tìm hắn nữa…
“Đúng là không có một chút thành ý, chẳng tìm mĩ nữ đến cho ta.” Diệp Vô Ưu lại tuỳ tiện thốt ra một câu. Tống Linh tuy thân hìnhbốc lửa, nhưng dung mạo quả thật có chút bình thường, chẳng trách hắnchẳng có chút thích thú.
“Vô Ưu đệ đệ, Kiếm Các tìm đệ làm gì vậy?” Lăng Phỉ Phỉ từ bên ngoài tiến lại, âm thanh mềm mại hỏi.
“Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ muốn biết sao?” Diệp Vô Ưu hi hi cười, "Ngồi xuống bên cạnh đệ, đệ nói cho tỷ biết.”
“Vô Ưu đệ đệ, đệ tưởng ta không biết đệ đang nghĩ gì sao?” Lăng Phỉ Phỉ cười trên mặt thoáng ửng hồng, giận dỗi nói.
“Không được buộc tội, chỉ trách Phỉ Phỉ tỷ tỷ quá là hấp dẫn, làm sao trách ta vừa nhìn thấy tỷ đã muốn được hôn tỷ?” Diệp Vô Ưu vẻ mặt đúng là như vô tội.
“Đệ!" Lăng Phỉ Phỉ giậm chân, "Ta không nói lý với đệ nữa!"
Lăng Phỉ Phỉ vẻ mặt đầy vẻ giận dỗi, vừa nói xong, quay người chạy ra ngoài, như chẳng muốn bị Diệp Vô Ưu đùa bỡn.
“Chẳng có lý, lại là ta chẳng có lý... chắc gì đạo lý đã như nàng nghĩ, ta chỉ sợ không có đủ thời gian thôi.” Diệp Vô Ưu tự mình nói nhỏ, hắn đãquyết định sẽ giúp Lăng Nguyệt Nguyệt, nguyên nhân rất đơn giản, tại vìLăng Nguyệt Nguyệt đáp ứng đầy đủ theo hắn. Ngoài ra lại còn có nguyênnhân, nếu Lăng Nguyệt Nguyệt làm viện chủ Thiên Nhai Thư Viện mà hắn đáp ứng theo yêu cầu của Lãnh Tâm m mang Thiên Nhai Thư Viện nhập vào trong Ma Tông, sau đó Lãnh Tâm m có lẽ sẽ tuân theo lời đã nói.
Nghĩ đến có thể cùng Lãnh Tâm m song tu, Diệp Vô Ưu trong lòng không ngăn nổi một trận hoả nhiệt.
“Không biết tối nay Lăng Nguyệt Nguyệt có đến không?” Diệp Vô Ưu lại tưởng nhớ về mĩ nữ.
Buổi tối, Diệp Vô Ưu không đóng cửa, chỉ khép lại, sau khi đi ăn tối, liềnlên giường ngủ sớm. Đương nhiên hắn chẳng phải ngủ thật, hắn hiện tạiđang chờ Lăng Nguyệt Nguyệt đến tìm.
Nhưng mà, chờ một lúc lâu,vẫn chẳng thấy nhân ảnh của Lăng Nguyệt Nguyệt. Diệp Vô Ưu bắt đầu cóchút hoài nghi phán đoán của mình không đúng. Nhưng ngay lập tức hắnkhẳng định Lăng Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ đến. Bất quá lúc này sao vẫnchẳng có một ai?
“Xú nha đầu, đưa tin cho ta, làm ta phải chuẩnbị để đợi ngươi! " Diệp Vô Ưu trong lòng thầm chửi. Chờ thêm nửa giờthấy cũng đến nửa đêm, vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng Lăng NguyệtNguyệt, hắn chẳng thể không có chút mệt mỏi, lại chẳng nhìn thấy mĩ nữnên bắt đầu muốn đi ngủ.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy có âm thanhcủa bước chân truyền lại từ cửa, sau đó cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra kéo theo một hương thơm theo gió truyền lại. Chỉ một lát sau đã có một thân ảnh mềm mại tiến lại đến trước giường.
Sau một trận các âm thanh hỗn tạp, thân hình nóng bỏng ấy đã tiến đến ôm lấy Diệp Vô Ưu. Tấtnhiên chẳng phải nói hắn cũng biết thân thể đó là của Lăng NguyệtNguyệt.
“Sao bây giờ mới đến?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn. Bấtquá, mĩ nhân đã ở trong lòng tự nhiên hắn cũng chẳng khách khí, song thủ tại trên thân thể nàng bắt đầu vuốt ve.
“Ta phải tắm rửa sạchsẽ, có mất chút ít thời gian! " Lăng Nguyệt Nguyệt trong lời nói đầy vẻnũng nịu, "Diệp công tử, đừng có tức giận, nhân gia chẳng phải đã đếnrồi sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]