Chúng nhân không hẹn cùng ngoảnh mặt nhìn về hướng phát ra tiếng nói.Cách đó không xa, một nam tử thân hình cao lớn mỉm cười đứng đó, môi đỏmặt ngọc, tuấn mĩ nhưng không mất vẻ anh khí, hiển nhiên là một tuyệtthế mĩ nam tử.
“Bảnh trai quá!” Hàm Yên vẻ mặt si ngốc “Thật đáng tiếc, ta đã là tiểu lão bà của Vô Ưu ca ca mất rồi.”
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không nhất định phải gả cho tên đại sắc lang đó mà?”Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc nhìn Diệp Vô Ưu một cái, sau đó thấp giọng đềtỉnh Hàm Yên.
“Ta cuối cùng cũng phải gả cho Vô Ưu ca ca, ta là người rất chuyên nhất, không thể bội phản Vô Ưu ca ca!” Hàm Yên rất nhanh trả lời, nhưng ngaylập tức lại lên tiếng than van “Bất quá, người này thật sự là quá bảnhtrai!”
Diệp Vô Ưu không khách khí trừng mắt nhìn Hàm Yên, miệng lầm rầm nói “Đây chẳng phải một gã tiểu bạch kiểm* sao? Có gì hay chứ!”
Chỉ là, nói qua nói lại, hắn cũng không thể không thừa nhận, nam nhâncao lớn này quả thật rất anh tuấn. Bất quá, hắn lại quên rằng, để nóitiểu bạch kiểm, hắn mới thực giống tiểu bạch kiểm.
nl.“Ta không có đường huynh!” lúc này, thanh âm Lãnh Sương Sương vanglên, rất lãnh đạm: “Hắn vẫn còn sống, ta đã hạ thủ lưu tình!”
“Sương Sương, mặc dù muội đã ly khai nhiều năm, nhưng trên người muộivẫn đang chảy dòng máu Tuyết gia. Thân phận Phiêu hương hoàng thất củamuội không cách gì cải biến được.” Nam tử anh tuấn đó nhẹ thở dài than,“Ta nghĩ rằng có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2354001/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.