Tống Loan mặc dù hơi xấu hổ, nhưng cũng rất cẩn thận ghi nhớ khẩu quyếtsong tu. Không thể không nói rằng định lực của Tống Loan quả là đáng nể. Diệp Vô Ưu một mặt vừa truyền khẩu quyết, một mặt song thủ cũng khôngquên du ngoạn khắp nơi trên thân thể nàng. Cơ thể nàng chưa từng bị namnhân sờ soạng, nay không biết đã bị gã mân mê cả trước lẫn sau bao nhiêu lần, hỏa dục bùng lên như ngọn lửa bất kham. Vậy mà, dưới tình huốngnước sôi lửa bỏng như vậy, nàng vẫn cứng cỏi ghi nhớ được khẩu quyếtsong tu.
Y sam trên mình nàng sớm đã cùng thân thể nàng phân li, thân hình xíchlõa tuyệt đẹp bộc lộ hoàn toàn trong mắt Diệp Vô Ưu. Cặp chân ngọc thondài mĩ diệu mang lại lực dụ hoặc kinh nhân, khiến song thủ Diệp Vô Ưu du tẩu lên lên xuống xuống cặp giò nàng không ngừng, lộ vẻ thích thú không ngừng được.
“Ta… ta… ghi nhớ được rồi.” Tống Loan thẹn thùng nói. Mặc dù nàng đã sớm có sự chuẩn bị về tâm lý nhưng lúc này vừa xấu hổ vừa có vài phần khẩntrương. Rốt cuộc, nàng cũng chưa từng bao giờ trải qua việc này.
nl.“Loan tỷ, tỷ ghi nhớ cái gì?” Diệp Vô Ưu muốn chọc ghẹo nàng, một mặt ve vuốt cặp đùi phong mãn mượt mà của nàng, một mặt cười hi hi hỏi.kien
“Là… là… cái đó!” Tống Loan cảm thấy thẹn thùng khó có thể nói ra hai chữ song tu.
“Cái đó là cái gì?” Diệp Vô Ưu mặc dù biết tỏng tòng tong vẫn cố hỏi tiếp.
“Thì là song tu!” Tống Loan xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2353981/quyen-7-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.