“Không thể chết đói được, tỷ thấy muội lúc này còn có thể chết đói đượcsao?” Dạ Khanh Khanh nhìn Diệp Vô Ưu với cặp mắt thuần chất chân thật:“Hàm Yên tỷ tỷ, muội ăn tới no căng rồi, bây giờ muội muốn đi chơi, tỷdẫn muội đi được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hy vọng của Dạ Khanh Khanh, dĩ nhiên Diệp VôƯu không thể nói là không được, vội vàng thanh toán, sau đó kéo Dạ Khanh Khanh rời khỏi tửu lâu.
“Tỷ tỷ, kia là cái gì?” Vừa mới xuống tửu lâu, Dạ Khanh Khanh đã kéo tay Diệp Vô Ưu, chỉ về hướng gần đó hỏi. Diệp Vô Ưu nhìn theo hướng ngóntay nàng đang chỉ tới, phát hiện thấy một quầy hàng bán trống lắc.
“Khanh Khanh, muội chưa từng thấy trống lắc sao?” Diệp Vô Ưu có một dạng cảm giác không nói lên lời.
“Chưa thấy bao giờ! Tỷ tỷ, mua cho muội một cái được không?” Dạ Khanh Khanh lắc đầu, sau đó hỏi với ngữ khí đầy vẻ van nài.
Diệp Vô Ưu chẳng có cách nào, đành mua một cái trống lắc, đưa cho DạKhanh Khanh, còn Dạ Khanh Khanh lúc lắc cái trống, vẻ mặt tỏ ra hết sứcvui mừng.
“Tỷ tỷ, cái này có ăn được không?” một lúc sau, Dạ Khanh Khanh chỉ vàohai con tò he nhỏ hỏi Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu liền á khẩu chẳng biết trảlời sao.
“Tỷ tỷ, cái này thơm quá, là cái gì vậy?” lại qua một lúc, Dạ KhanhKhanh lại chỉ vào một dây kẹo hồ lô đường yêu kiều hỏi. Lần này, Diệp Vô Ưu quả thật như muốn tự sát. Trời ạ, nha đầu này chẳng nhẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2353965/quyen-7-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.