Tạ Phinh Đình ở Vô Ưu sơn trang kì thật quá phù hợp cũng chẳng sai. Nóilại, thật ra nàng thuộc về mẫu người vô dục vô cầu (không ham muốn,không tham lam),ưa thanh tịnh, không thích ra ngoài. Chỉ cần có ngườicó thể bồi tiếp nàng nói chuyện đánh cờ, nàng đã rất thỏa mãn rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, ở Vô Ưu sơn trang, có rất nhiều người thể bồi tiếp nàng nói chuyện đánh cờ. Như lúc này, nàng chính đang đánh cờ với LăngPhỉ Phỉ.
Cần phải nói luôn, viện chủ trước mắt của Thiên nhai thư viện là LăngNguyệt Nguyệt, còn Lăng Phỉ Phỉ sau khi thất bại trong cuộc chiến tranhđoạt chức viện chủ thì tâm tư lại trở nên nhẹ nhõm, tựa hồ chỉ trongchốc lát đã cởi bỏ được gánh nặng. Mặc dù vẫn quản lí công việc củaThiên nhai thư viện, nhưng nàng cũng thường xuyên đến nói chuyện đánh cờ với Tạ Phinh Đình, đã trở thành bạn thiết chốn khuê phòng của Tạ PhinhĐình.
“Phinh Đình, Diệp trang chủ xuất quan rồi, tỷ không đi bồi tiếp hắnsao?” hai người vừa chơi cờ vừa nói chuyện, Lăng Phỉ Phỉ thuận miệnghỏi.
“Dĩ nhiên hắn có người bồi tiếp rồi, không cần ta phải quản hắn”, Tạ Phinh Đình nhạt nhẽo đáp, như chẳng thèm để ý chút nào.
“Tỷ, không chủ động đi tìm hắn sao?” Lăng Phỉ Phỉ hơi tò mò hỏi: “Dù sao, tỷ cũng là nữ nhân của hắn mà!”
“Nữ nhân của hắn rất nhiều, ta và hắn vô danh vô phận.” Tạ Phinh Đìnhlắc đầu, “Hắn nếu nhớ tới ta, tự nhiên sẽ đến gặp ta. Nếu không nhớ ta,có đi tìm hắn cũng vô dụng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2353927/quyen-8-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.