Mà Dạ Kiêu sau khi thấy phản ứng của cô như vậy cũng không dám chạy theo làm phiền nữa. Thả chậm tốc độ chạy cách xa phía sau. Nhìn bóng lưng xinh đẹp được ánh sáng bình minh lờ mờ chiếu rọi, đầu óc không hiểu sao lại nhớ về những tháng ngày khi bọn họ còn là tân binh.
...
Lúc đó, Thượng Quan Dao cũng là một binh lính tiểu khu tập trung có cả nam lẫn nữ như anh, tính cách phải nói là giống hệt như bây giờ. Lạnh lùng, ít nói, luôn làm việc riêng lẻ tự tách biệt hoàn toàn với những đồng đội xung quanh.
Tuy nhiên, tất thảy các hạng mục đều được cô hoàn thành một cách hoàn hảo. Cũng chưa từng nhận bất cứ hình phạt, lời trách mắng nào, là học trò cưng của các giáo quan. Mà đó là còn chưa từng tiết lộ gia thế phía sau của mình, tự bản thân nổ lực giành lấy hào quang về cho chính mình, cũng vì thế đã vô tình tạo cho những kẻ khác ghen ghét, ngu ngốc mà dây vào cô.
Nhưng cô lại là ai chứ, những kẻ như bọn họ có thể động vào sao. Thế là lần nào động vào cô cũng đều thất bại thảm hại, đấu đài thì bị đánh cho một trận dở sống dở chết, tất cả các hạng mục khác nếu muốn “chạy đua” với cô thì chính là tự tìm đường chết.
Tuy là một quân y nhưng phải mãi đến tận sau này khi xuất ngũ rồi cô mới theo chứ trước đó vẫn là một binh lính tham gia huấn luyện như bọn họ.
Nhưng những lúc cần tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778801/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.