Năm giờ chiều.
Chiếc xe BMW màu đen chạy đến đậu trước cổng quân khu 3. Thượng Quan Dao đã đứng ở đấy đợi sẵn, vai khoát ba lô, trên người mặc một cái áo thun quần jean bước lên xe.
Bọn lính vừa được cho nghỉ đứng từ xa nhìn thấy cô đã đi liền nhảy cẫng lên, gào hú.
“Cuối cùng cũng được thả lỏng rồi.” – Có người còn không kiềm được mà la lớn.
“Muốn bị phạt lắm có phải không?” - Dạ Kiêu giận dữ đứng phía dưới nghe tiếng hò reo mà quát.
Lập tức liền im lặng, mấy ngày nay được cô dạy dỗ một trận bọn họ thật đã sinh ra sợ hãi mà nghe lời các giáo quan ở đây hơn.
Nhưng bọn lính này có đoán cũng không thể đoán ra được rằng, các giáo quan khi thấy cô đi cũng mừng rỡ không kém. Mặc dù chức vị cao hơn cô một bậc nhưng vẫn là rất sợ hãi cô đấy có được không.
***
“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi, về đến nơi anh gọi em dậy.” - Thượng Quan Vũ ngồi ghế sau với cô, vỗ lên vai mình ý bảo cô có thể tựa vào mà ngủ.
“Ừm.” – Cô ậm ừ rồi ngồi nhắm mắt thằng lưng tựa ra phía sau.
Thượng Quan Vũ nhìn một màn này mà chỉ biết lắc đầu, tay với lấy máy tính tiếp tục làm việc. Anh phải nhanh chóng làm cho xong đống công việc này, để vài ngày tới còn ở bên cạnh đưa em gái đi đó đây chứ.
Gia Khiêm nhìn qua gương chiếu hậu mà không khỏi cảm thán. Ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778777/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.