“Sao hả nói đúng quá chứ gì.” – Tên kia cười ha hả, vẻ mặt thách thức.
“Mày...” – Còn đang định xông tới thì phía trên tiếng quát của cô làm tất cả tỉnh táo trở lại.
“Muốn đánh nhau thì nhảy xuống biển ngoài kia tự bơi về đất liền mà giải quyết. Còn ở đây mà cứ gây chuyện như vậy thì tôi sẽ chia cho các người tự đi một mình, ai không đến điểm hẹn đúng giờ thì cứ ở đây thêm vài tuần nữa, tự động sẽ có người đến đón." - Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa là rất đáng sợ.
Tất cả đều nhanh chóng trở lại bình thường làm theo như lời cô nói rồi đứng nghiêm chỉnh.
“Các người hiện tại có thể chia đôi hoặc ai muốn đi với tôi thì đứng qua đây.” - Thấy cô nói vậy đương nhiên binh cũ đã từng được cô dẫn dắt mừng rỡ muốn nhanh chóng chạy sang xếp hàng bên phía Thượng Quan Dao, thì đang lúc này cô lại bồi thêm một câu:
“Người cũ đã từng được tôi huấn luyện rồi thì đi với Dạ Kiêu, Tiêu Lãng. Tuy hai người họ từng huấn luyện bài bản rồi nhưng nhiều người như vậy vẫn là lần đầu đưa đến chỗ... này, các người cũng nên chia ra quản hộ bọn họ. Còn người mới ai muốn qua thì qua, tôi không ép.” – Cô nhìn lướt qua bên phía rừng rậm trên đảo. Hòn đảo này cô chọn chỉ là dạng địa hình bình thường nhất từ đó đến giờ mà cô huấn luyện dã ngoại cho binh lính, nhưng cũng không phải dạng bình thường. Vì tính chất hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778769/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.