Ngày hôm sau.
Lễ đính hôn của Tôn Bách cùng Tôn Triệu Mẫn tổ chức rất sang trọng. Dù là được chuẩn bị gấp gáp nhưng tất cả mọi thứ đều đâu ra đấy, rất diễm lệ.
Thiếu nữ ngồi trước bàn trang điểm háo hức, chờ đợi. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu được trang điểm lên, lại làm che mất một phần dễ thương, tăng thêm một phần thanh tú, gợi cảm. Lễ phục lấp lánh như ngàn ngôi sao trên trời được hội tụ tất cả trên vạt váy. Tôn Triệu Mẫn hiện tại xinh đẹp kiêu sa như một con công xoè đuôi rực rỡ.
Trái với đó, bên chỗ Lăng Thiếu Phàm lại rất u ám, âm u. Anh chỉ tuỳ tiện mặc lên mình bộ vest như bình thường. Ngay cả lễ phục cũng lười thử, không muốn mặc. Cả đời anh chỉ muốn một lần mặc lễ phục bước lên lễ đường với duy nhất một người. Mà nguòi đó vừa hay lại không phải là Tôn Triệu Mẫn.
“Boss, hà tất phải khổ như vậy.” – A Tử đứng bên cạnh vẫn quan sát trạng thái của anh từ hôm qua lúc cô đi đến nay.
Người nhạy cảm như anh ta làm sao Lăng Thiếu Phàm có thể dễ dàng che giấu.
“Đã lựa chọn, quyết không quay đầu.” – Anh “đọc” khẩu hiệu mà bản thân đã từng dạy, bắt người của mình thuộc nằm lòng câu này.
“Vậy thì chúc anh, chúc chúng ta sớm thành công.” – Nói rồi đi ra ngoài cùng với A Hành bảo vệ ngoài cửa.
Nhìn khuôn mặt lạ lẫm nhưng cũng thân thuộc trong gương, Lăng Thiếu Phàm thở dài khẽ kéo cổ áo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778703/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.