Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ hai người ngủ hai bên trái phải, Dương Bất Hối nằm giữa. Đang ngủ say, Tống Thanh Thư bỗng nhiên cảm giác hành động bị hạn chế, thoáng giãy dụa tỉnh lại, quay đầu trông thấy Giản Tiệp không biết đến bên cạnh mình từ lúc nào, đang cầm một miếng vải trói hai tay y ra sau lưng, lập tức định hô hoán lên.
Giản Tiệp một mực chú ý đến y, nào sẽ để cho y toại nguyện, tay mắt lanh lẹ bịt miệng y lại, nhe răng cười dữ tợn, vác người lên vai vận khinh công lao vào trong bụi cây gần đó, mấy cái đã không còn bóng dáng.
Dương Bất Hối vốn nắm lấy góc áo Tống Thanh Thư, y bị mang đi, cô bé cảm thấy nửa bên người chợt lạnh, mở to mắt nhìn bốn phía không thấy Tống Thanh Thư đâu, lập tức khóc toáng lên:
"Thanh Thư ca ca! Huynh đi đâu rồi?!"
Lúc này Tống Thanh Thư bị Giản Tiệp khiêng một đường, đã hoàn toàn tỉnh táo, mờ mịt nhớ tới trước kia y từng nghe thấy Giản Tiệp nói bậy bạ về mình, lại vẫn không biết gã muốn làm gì.
"Ngươi muốn làm gì?" Tống Thanh Thư vốn dĩ muốn lấy ra khí thế, nhưng bụng y lúc này đang gác trên vai Giản Tiệp, dạ dày nhộn nhạo, khiến giọng nói cũng yếu ớt đi.
Giản Tiệp xem chừng khoảng cách đã rất xa, liền vọt đến bụi cây đằng sau giấu đi thân hình, đè cho bằng bụi cỏ trên đất, thả Tống Thanh Thư lên.
Lúc này đã sắp mặt trời mọc, phương đông đã chuyển màu trắng bạc, Giản Tiệp nghiêng người để ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/222774/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.