Tống Thanh Thư nhìn Ân Lê Đình muốn nói lại thôi, dừng nói lại muốn, sắc mặt ngượng ngùng xấu hổ hối hận lo âu lấp lóe biến hóa như đèn kéo quân, thật sự cũng thấy mệt mỏi thay y, chủ động khơi mào:
"Lục sư thúc, tìm con có chuyện gì không?"
Ân Lê Đình hai tay ôm mặt, ra sức xoa bóp một hồi mới lên tiếng: "Ta hỏi con... Chuyện của ta với...ừm... với Bất Hối, con đã sớm biết rồi phải không?"
"Biết." Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, lại nói: "Vô Kỵ cũng biết."
Phản ứng của Ân Lê Đình chẳng biết tại sao lại là nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó do do dự dự nói: "À, ờm... Nhưng đại ca bọn họ còn không biết, ta chưa hề nói, Bất Hối cũng không nói với Dương Tiêu. Ừm... Tóm lại, chuyện này tới bây giờ hẳn chỉ có bốn người chúng ta biết, đúng không?"
Tống Thanh Thư nói: "Lục sư thúc muốn nói gì không ngại nói thẳng, có lẽ con có thể cho thúc vài ý kiến hữu hiệu?"
"Hầy..." Ân Lê Đình thở dài một hơi, chậm rãi nói: " Bất Hối, nàng tới tìm ta."
"Bất Hối... tới... tìm thúc?" Tống Thanh Thư giật nảy mình. "Là như con nghĩ sao?!"
"Ừ, hôm trước nàng đến Võ Đang, nhắn muốn gặp ta." Ân Lê Đình thở dài.
Xem ra Tống Thanh Thư vừa mới rời khỏi Trừ Châu, Dương Bất Hối đã lập tức lên đường đến Võ Đang. Tống Thanh Thư nhớ lại trước khi đi mình ân cần dạy bảo dặn dò nàng, tất cả đều bị Dương Bất Hối ném ra sau đầu cho chó ăn. Nhưng Tống Thanh Thư lại không có cảm giác giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/1103169/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.