Tống Thanh Thư và Tống Viễn Kiều tranh luận hiển nhiên cực kỳ thất bại. Qua ba ngày, hai người đều không thể thuyết phục đối phương, Tống Thanh Thư vẫn bị giam lỏng ở Võ Đang.
Đám người Dương Tiêu tuy lo lắng, nhưng cũng không thể ở đây mãi chờ y, chỉ có thể rời đi.
"Con vẫn kiên trì như vậy, không chịu làm theo lời ta sao?" Tống Viễn Kiều nhìn vẻ mặt quật cường của Tống Thanh Thư, nén giận hỏi.
Đã ba ngày, hai người sớm đã lười lặp đi lặp lại những lý do lưu loát của mình, đơn giản lấy lập trường ra đấu võ đài xem ai cúi đầu trước, bởi vậy Tống Thanh Thư không chút do dự nói: "Con không! Cuộc đời của con, phải do chính con quyết định!"
"Đây là đường chết!"
"Con cũng vui vẻ chịu đựng."
Không biết lần thứ mấy đàm phán không thành, Tống Viễn Kiều nổi giận đùng đùng rời khỏi viện tử của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư nhìn bóng lưng phẫn nộ của phụ thân, sinh lòng bất đắc dĩ, nhức đầu ngồi xuống ghế.
Y không phải bởi vì Tống Viễn Kiều tức giận mà nôn nóng đau đầu, bây giờ Tống Thanh Thư cũng biết mình xem như trực tiếp đạp lên giới hạn của Tống Viễn Kiều, tuyệt đối không có khả năng hoà giải, bởi vậy y cũng không muốn mất công nghĩ thêm mấy chuyện đó, mà là nghĩ xem làm sao chạy khỏi Võ Đang.
Đáng tiếc, mặc dù y võ công thiên phú xem như nhất lưu, cũng tinh thông trận pháp, nhưng đám người Tống Viễn Kiều làm sao lại không biết rõ y? Bố trí như cái thùng sắt, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/1103168/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.