Trương Vô Kỵ kể hết ký ức kiếp trước của mình, đương nhiên, xuất phát từ bản năng sinh tồn, hắn có tiến hành sửa chữa một vài tình tiết trong đó. Ân Ly biến thành tình huynh muội, Tiểu Chiêu là đồng đội sóng vai chiến đấu, Chu Chỉ Nhược là bạn tốt lầm đường lạc lối, Triệu Mẫn là đối thủ nhưng thưởng thức lẫn nhau; đều là chuyện không có đối chứng. Trương Vô Kỵ lần đầu tiên miệng lưỡi lươn lẹo như thế, vừa thay đổi không ít lại vẫn giữ được chỉnh thể cốt truyện nguyên đai nguyên kiện, cũng không để Tống Thanh Thư sinh lòng nghi ngờ. 
Tống Thanh Thư nghe xong cực kỳ khiếp sợ, cảm thấy quá hoang đường: "Vô Kỵ, ngươi thật sự không phải là bị bệnh đến hồ đồ rồi chứ?" Y tái nhợt biện giải. 
"Nếu quả thựt là bệnh hồ đồ, vì sao tất cả những chuyện ta thấy trong mộng đều thành sự thật? Ta sao có thể tu luyện tất cả bí kíp võ công trong mộng?" Lúc Trương Vô Kỵ vừa sống lại, cũng cho rằng mình gặp một giấc mơ, lại không phân rõ đâu là mộng. May mắn khi đó hàn độc tận xương, hắn có dư dả thời gian lúc ốm đau tra tấn thân thể mà nhận ra hư thực, suy nghĩ nhân sinh. 
Tống Thanh Thư vẫn hoàn toàn không thể tiếp thu được, qua thật lâu sau, mới lẩm bẩm nói: "Ta... thật sự đã chết rồi sao?" 
Trương Vô Kỵ không giấu giếm kết cục của Tống Thanh Thư, cũng là hy vọng y có thể đề phòng: "Đúng thế." 
"Thái sư phụ giết ta?" Tống Thanh Thư gần như không thể tin được, "Ta còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/1103081/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.