Ánh sáng trong phòng giam rất tối, chỉ có một cái bóng đèn cũ đã có phần ố vàng, lẳng lặng chiếu sáng góc tường.
Toàn bộ phòng giam dưới mặt đất đều dùng gạch xây thành, tuy là khô ráo, nhưng vẫn rất lạnh.
Quách Thanh Tú trốn trong lòng Lâm Việt Thịnh, nhiệt độ cơ thể của hắn không ngừng xuyên qua áo quần mà truyền đến thân thể cô.
Không biết đến lúc nào, cô bị một tiếng nói đánh thức.
Mở mắt ra, bóng dáng của Lê Hùng Việt từ ngoài tiến vào.
Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng buông Quách Thanh Tú ra.
"Cậu chủ!"
"Sao rồi? Lấy được không?"
Lê Hùng Việt lắc đầu, "Lúc mới vào đến đã bị đoạt mất rồi, xem ra lần này ông ấy rất tức giận, cậu chủ, không còn cách nào rồi."
Lâm Việt Thịnh đấm một đấm thật mạnh lên hàng rào.
"Có điều, ba ngày sau lại có một cơ hội tốt."
"Tốt cái rắm, ba ngày sau tôi đã tiến hành hôn lễ với Sophie rồi."
"Khà khà, ý của tôi chính là như vậy, đến lúc đó, mọi khả năng đều có thể xảy ra, thế nên còn phải nhờ cậu chủ tạm thời bình tĩnh một chút.”
Lời của Lê Hùng Việt khiến Lâm Việt Thịnh sáng tỏ thông suốt.
"Cậu đi ra ngoài đi, toàn bộ việc cần chuẩn bị thì chuẩn bị cho xong, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để bất cứ tin tức gì rò rỉ ra đấy."
"Vâng, tôi đi làm việc, cậu chủ nghỉ ngơi đi."
"Đi đi."
Bóng dáng Lê Hùng Việt nhanh chóng biến mất ở cửa chính, Quách Thanh Tú vẫn còn hơi đờ đẫn.
"Ngủ một chút nữa đi!"
Giọng nói của Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi/1497942/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.