Dù cho Lâm Việt Thịnh đang vô cùng căng thẳng nhưng điện thoại vẫn bị cúp ngang.
“Lập tức đi điều tra nguồn gốc của số điện thoại này cho tôi…” Lâm Việt Thịnh tức giận hổn hển ném điện thoại di động lên mặt bàn.
“Rõ, cậu chủ!”
Lê Hùng Việt nhớ kĩ dãy số kia, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Lâm Việt Thịnh vùi sâu vào trong ghế salon, hai tay vò đầu, đau khổ cau mày lại.
Quách Thanh Tú, người phụ nữ ngu ngốc này, rốt cuộc cô đã chạy đi đâu rồi?
Trong một căn phòng bệnh, Quách Thanh Tú chậm rãi mở mắt.
“Cô tỉnh rồi!”
Quách Thanh Tú quay đầu sang, nhìn về phía người đàn ông đang trông coi bên cạnh.
Rất lâu sau, cô mới nhớ ra chuyện mình bị ngất xỉu trong phòng.
“Tôi… sao tôi lại ở chỗ này?”
Bốn vách tường trắng như tuyết, trên cánh tay còn treo bình truyền nước, y tá đi tới đi lui, tất cả những điều này thể hiện cô đang ở trong bệnh viện.
Dương Diệp Sơn mỉm cười: “Cô đổ bệnh, chẳng lẽ cô còn không biết sao?”
“Đổ bệnh ư?” Quách Thanh Tú mơ màng lắc đầu.
Dương Diệp nhìn cô một cái thật sâu.
“Chúng ta không ở trên thuyền nữa sao?”
“Ha ha, đây là ở Hong Kong…. Cô hôn mê một ngày một đêm, sau đó tôi vội vàng cho cấp bến, đưa cô lên đây.”
Dương Diệp Sơn nói chuyện cực kì bình tĩnh.
Quách Thanh Tú vuốt vuốt bụng của mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Dương Diệp Sơn: “Đưa nhỏ trong bụng tôi có còn ổn không?”
“Ừ… Bác sĩ nói cục cưng của cô cực kì khỏe mạnh…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245346/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.