Dương Diệp Sơn cúi đầu hôn lên đôi môi của Quách Thanh Tú, cô liều mạng giãy giụa, rồi đột nhiên giơ tay ra, cho Dương Diệp Sơn một bạt tai.
Tiếng thở dốc gấp gáp bị cắt ngang.
Dương Diệp Sơn bực mình nhìn Quách Thanh Tú, vuốt cái má bị tát đỏ, trong mắt hắn ta tràn đầy sự mất mát.
"Cô thật sự không thích tôi?"
"Thế mà cô lại không thích tôi sao?"
"Nói thừa, anh cảm thấy như vậy rất thú vị à?"
Quách Thanh Tú tức giận vùng ra, cô Trươngẩn bị rời đi, Dương Diệp Sơn lại tiến lên một bước cản trước mặt.
"Làm vợ cướp biển như tôi có được không? Bây giờ tôi thật sự yêu cô rồi."
Người đàn ông này, hạ lưu, vô liêm sỉ thật mà, càng bị ngược lại càng muốn tiến tới.
"Đi ra, nếu anh còn dám vô lễ với tôi, tôi sẽ nhảy xuống biển..."
Sự phản kháng mãnh liệt của Quách Thanh Tú khiến cho Dương Diệp Sơn không dám tiến thêm một bước, có điều, thiện cảm trong lòng hắn ta càng tăng cao hơn, quả nhiên cô không phải là một cô gái tùy tiện.
Lúc này, Lâm Việt Thịnh vẫn còn đang hỏi thăm tin tức của cô trong thị trấn Thiên Nam.
Có cố gắng thì sẽ có thu hoạch, rốt cuộc Lê Hùng Việt cũng hỏi ra được manh mối.
"Cậu chủ, có người nói có một chiếc du thuyền đã chạy qua vùng biển gần đây, trên đó có rất nhiều người đàn ông mặc đồ tây giống nhau, còn đeo kính râm nữa, là do ngư dân ở gần đây nhìn thấy."
Lâm Việt Thịnh nghe xong, không nói thêm lời nào, chỉ nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245345/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.