Lê Hùng Việt hơi khó xử: “Cậu chủ, với khoảng cách này, cho dù con thuyền đó không di chuyển thì chúng ta cũng phải mất một ngày một đêm mới đuổi kịp được. Hơn nữa, bây giờ trời đang giông bão, chúng ta không bị thụt lùi về là đã không tệ rồi, căn bản không thể nào tăng tốc được.” Đôi mắt đen của Lâm Việt Thịnh liếc qua hắn ta một cái, quát lên: “Nghĩ cách đi, còn đứng ì ra đấy làm gì?” Mãi cho đến khi trời tối, cơn bão mới từ từ kết thúc, bấy giờ Quách Thanh Tú đã choáng váng hết cả người, chỉ còn sót lại nửa cái mạng. Cô lật người đàn ông kia lại, kéo lên ghế salon. Nặng thật đấy! Quách Thanh Tú luống cuống lục lọi trong hòm thuốc của hắn ta nhưng nhãn mác trên đó đều là tiếng Anh cả, cô xem mà chẳng hiểu gì. Ngoại trừ loại thuốc kháng sinh lúc trước đã tiêm cho hắn ta thì những cái khác hoàn toàn không biết dùng để làm gì. Làm sao bây giờ? Quách Thanh Tú ngẩn ra mất một lúc, sau đó mới sực nhớ ra cậu bé kia. Bây giờ phải tháo dây cho cậu bé đã rồi tính tiếp, nhất định bé cũng đang rất sợ hãi. Quách Thanh Tú bèn lao vào căn phòng kia, không ngờ cậu bé đã ngủ thiếp đi tự lúc nào. “Anh bạn nhỏ, chị đến cứu em đây.” Cũng may hiện đang là mùa hè, chứ nếu là mùa đông thì thê thảm rồi. Sau khi Quách Thanh Tú tháo dây thừng ra, cậu bé lập tức nhào vào lòng cô: "Sợ, sợ..." “Ừm, không sao đâu. Anh bạn nhỏ, em có đói bụng không?” Cậu bé khẽ gật đầu, Quách Thanh Tú lấy một bộ quần áo khô từ trong cặp da ra thay cho cậu, sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài phòng. Người đàn ông kia vẫn còn đang sốt, Quách Thanh Tú vắt khăn mặt lau khô miệng vết thương của hắn ta, sau đó thay một bộ quần áo khác cho hắn ta rồi dìu đỡ hắn đến nằm trên ghế salon. Cô quay lại phòng bếp, lấy một cục đá từ trong tủ lạnh ra, đắp lên trán hắn ta. “Này bạn nhỏ, em tên gì thế?” Hiển nhiên là Quách Thanh Tú mang đến ấn tượng khá tốt cho cậu bé, cậu liền chỉ ngón tay vào mình, đáp lại bằng giọng ngọt ngào mềm mại: “Em tên Tú Tú.” Sau đó, cậu bé chỉ vào người đàn ông kia, nói: “Chú ấy là Dương Diệp Sơn...” “À, Tú Tú, được rồi! Ừm, để chị đi đến phòng bếp nấu ít đồ cho em ăn, bây giờ em giúp chị nhìn cục đá trên trán chú em nhé. Nhớ, không được để nó rơi xuống đâu đấy. Chị sẽ quay lại nhanh thôi...” Tú Tú nghiêm túc gật đầu, cậu bé này quả thật rất kỳ lạ, nếu đổi lại là một đứa bé bình thường nào khác thì đã bị dọa sợ từ lâu rồi, thế mà cậu lại vẫn vô cùng bình tĩnh. Quách Thanh Tú nấu một đĩa mì xào trứng với tốc độ nhanh nhất, vì sợ cậu bé này đói chết mà vội vàng chạy đến căn phòng nhỏ trên khoang thuyền. Lúc này Dương Diệp Sơn đã tỉnh lại, còn Tú Tú thì đang ngồi ở trên ghế salon. Khi thấy cô bưng đĩa mì xào thơm nức đến, cậu bé lập tức bật dậy khỏi ghế. Dương Diệp Sơn thấy vậy vội ngăn lại, dùng ánh mắt sắc bén trừng cậu bé một cái. Tú Tú lại lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn cứ dán chặt vào đĩa mì trong tay Quách Thanh Tú. Loading...
Quách Thanh Tú bưng đĩa mì xào đi tới trước mặt Tú Tú: “Ngoan, ăn mì xào đi...” Bỗng nhiên, Dương Diệp Sơn đoạt lấy đĩa mì trong tay cô, ăn vội vài miếng, cho đến khi chỉ còn lại một nửa mới đưa lại cho Tú Tú. Quách Thanh Tú nhìn hắn bằng ánh mắt chế nhạo: “Hừ, lại còn giành đồ ăn với con nít nữa, thật đúng là không biết xấu hổ." “Cút ra ngoài!” Dương Diệp Sơn lạnh lùng nói. “Rồi rồi, tôi đi...” Quách Thanh Tú quay người rời đi. “Đừng đi!” Dương Diệp Sơn lại quát lên. Quách Thanh Tú quay người hờ hững nhìn hắn ta: “Anh còn muốn gì nữa đây?” “Vì sao cô không chạy trốn?” Quả thật vừa nãy khi hắn ta hôn mê, cô có thể trốn đi, hoặc là quăng hắn ta ra biển, như vậy thì cô sẽ được tự do. Không ngờ cô gái ngu ngốc này lại tự bỏ đi cơ hội quý giá nhất của mình. “Tôi không muốn bỏ lại một đứa bé và một bệnh nhân để chạy trốn một mình...” Ánh mắt ác độc của Dương Diệp Sơn hơi thất thần. “Cô sẽ hối hận!” Bên này, Tú Tú đã ăn xong mì xào, cực kỳ ngây thơ nói: “Chị ơi, em muốn nữa...” “Đủ rồi, không được đòi, ráng nhịn đi!” Dương Diệp Sơn trừng mắt với Tú Tú, cậu bé đành thất vọng “À” một tiếng. “Không sao, để tôi nấu thêm...” Quách Thanh Tú bưng đĩa ra khỏi phòng, vừa mới đi chưa được bao lâu thì đã lập tức quay về lại. Quách Thanh Tú bưng đĩa trong tay, lùi về đến trước mặt Dương Diệp Sơn. Đằng sau cô là bốn năm tên mặc quân phục ngụy trang giơ cao súng, ai nấy đều không hề có chút biểu cảm gì. Cô thật đúng là xui xẻo, sau khi biến thành con tin lại bị bắt cóc thêm lần nữa. “Chúng, chúng ta gặp phiền phức rồi...” Quách Thanh Tú dùng ánh mắt ra hiệu rằng đằng sau lưng mình có mấy tên mặc quân phục ngụy trang, nhưng không ngờ Dương Diệp Sơn lại chẳng có bất cứ phản ứng nào. Những chuyện xảy ra sau đó khiến Quách Thanh Tú kinh ngạc đến nỗi giật nảy mình. Một trong số mấy người mặc quân phục ngụy trang kia đi đến trước mặt Dương Diệp Sơn, cúi người chào hắn ta rồi nói bằng giọng vô cùng cung kính: “Ông chủ, thuyền của chúng ta đã đến, mời ngài và cậu chủ nhỏ cùng đi qua.” Dương Diệp Sơn lạnh lùng đứng dậy: “Đi!” “Gì thế?” Quách Thanh Tú mù mờ chẳng hiểu gì cả. Tú Tú vẫy vẫy tay với cô: “Chị, hẹn gặp lại!” Dương Diệp Sơn ung dung rời đi, Tú Tú cũng theo sát sau lưng hắn ta, Quách Thanh Tú đứng ngẩn ngơ một lúc rồi vội vàng đuổi theo họ. “Này, còn tôi thì sao?” Dương Diệp Sơn không quay đầu lại mà chỉ dặn dò thuộc hạ vài câu rồi quay người bỏ đi. Quách Thanh Tú đuổi theo hắn ta ra đến khoang thuyền, nhìn thấy một con tàu ngầm đang đậu bên cạnh du thuyền. Trong lúc Quách Thanh Tú còn đang kinh ngạc đến nỗi há mồm trợn mắt, Dương Diệp Sơn đã đi cùng với hơn mười người mặc quân phục ngụy trang kia vào tàu ngầm, chỉ còn lại hai tên ở lại canh giữ bên cạnh cô. Chẳng bao lâu sau, tàu ngầm đã yên lặng chìm xuống làn nước biển, sau đó biến mất tăm. “Còn tôi làm gì bây giờ?” Quách Thanh Tú hỏi người mặc quân phục ngụy trang sau lưng mình. “Theo ý của ông chủ thì bây giờ tôi giết cô là xong.” Một kẻ cao to mặc quân phục ngụy trang cất tiếng, trên mặt không có chút biểu cảm gì. “Này, không thể như vậy được. Dương Diệp Sơn cái tên ăn cháo đá bát kia, rõ ràng là tôi đã cứu anh ta, thế mà anh ta lại lấy oán trả ơn..." “Được rồi, đừng mắng chửi ông chủ nữa, ngài ấy không nói giết cô, chỉ bảo tôi đưa cô an toàn rời khỏi đây thôi.” Tên mặc quân phục ngụy trang cao to kia trừng mắt nhìn Quách Thanh Tú một cái, xưa nay những cô gái mà ông chủ đã sử dụng xong rồi không bao giờ có đường sống, thế mà lần này lại thả cô rời đi, quả đúng là kỳ tích. Bên kia, tên mặc đồ quân phục ngụy trang béo hơn một chút đi vào phòng điều khiển, bắt đầu điều chỉnh hướng đi. Quách Thanh Tú ngồi trên boong thuyền, mắt nhìn về nơi xa, đột nhiên tên cao to tiến đến gần cô, nhắm thẳng súng vào người cô rồi nói bằng giọng ra lệnh: “Mau đi vào đi!” “Ơ này, tôi ngồi đây ngắm cảnh cũng không được à?” Quách Thanh Tú bày tỏ ý chống đối của mình. “Còn lôi thôi nữa là tôi giết cô đấy.” “Ông chủ của các anh không dặn các anh giết tôi, nếu anh dám giết thì anh ta nhất định sẽ không tha cho các anh đâu.” Tên cao to kia mạnh bạo đẩy Quách Thanh Tú vào trong khoang thuyền rồi đóng sầm cửa lại. Cùng lúc đó, một tràng tiếng súng nổ lên, hình như con thuyền đã chạm chán với thứ gì đó. Quách Thanh Tú ra sức gõ cửa: “Này, mở cửa, mở cửa đi! Các anh đang làm gì thế?”
Tiếng súng càng lúc càng nhiều hơn, cô sốt ruột vô cùng, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. “Ầm!” Một âm thanh thật lớn vang lên, thân thuyền chao đảo nghiêng hẳn sang một bên, Quách Thanh Tú phải cố gắng túm chặt lấy một bộ phận nào đó trong khoang thuyền mới không bị té ngã. Theo như độ nghiêng của chiếc thuyền này là có thể đoán được, chắc hẳn nó đã bị lật rồi. Thảm rồi thảm rồi... Nước biển tràn vào qua khe cửa, nỗi hoảng sợ trong lòng Quách Thanh Tú càng lúc càng nhiều hơn. Nếu con thuyền này chìm, cô chắc chắn sẽ phải chết. Nước biển dần dần dâng ngang đến đầu gối, không bao lâu sau con thuyền này sẽ chìm hẳn xuống đáy biển. Khi ấy, nơi đây cũng biến thành ngôi mộ của Quách Thanh Tú. Đột nhiên, nắm cửa của căn phòng xoay chuyển, cuối cùng “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị phá tan. Quách Thanh Tú đang định bổ nhào đến, nhưng khi nhìn thấy rõ bóng dáng của người trước mắt mình thì lập tức ngẩn ngơ. Là Lâm Việt Thịnh! Lâm Việt Thịnh lúc này phải nói là vô cùng chật vật. Cả người ướt đẫm, dưới mái tóc rối bời dài quá mức là đôi mắt đen cuồng dại, khuy áo sơ mi trên người mở rộng, để lộ lồng ngực thấm đẫm vết máu. Khi hắn nhìn thấy Quách Thanh Tú, trong đôi mắt toát lên niềm vui sướng vô bờ không thể nào che giấu: “Mau đến đây, còn đứng ngây ra đó làm gì?" Quách Thanh Tú không hề cử động, cô đã quên đi nguy hiểm khi cái chết cận kề, quên đi nguy hiểm của việc đắm thuyền. Lâm Việt Thịnh bước nhanh đến phía trước, vươn cánh tay dài kéo cô đi. Lúc này, nước biển đã dâng lên hơn một mét. “Quách Thanh Tú, không muốn chết thì phản ứng lại chút gì đi...” Nước biển thỉnh thoảng tuôn ra từ cửa khoang, tràn vào hành lang nơi hai người họ đang đứng. Lâm Việt Thịnh kéo Quách Thanh Tú, khó nhọc lội qua dòng nước. Chẳng mấy chốc nước biển đã dâng lên đến eo, còn Quách Thanh Tú với dáng người nhỏ nhắn thì đã bị chìm đến tận ngực, vì thế mỗi một bước đi của cô đều hết sức gian nan, phải nhờ Lâm Việt Thịnh cố sức kéo lấy mới không bị nước biển cuốn đi. Khi hai người họ vừa ra đến hành lang trên khoang, cả con thuyền đã chìm xuống đáy biển. Vòng xoáy nước to lớn chảy xiết kéo lấy bọn họ cùng chìm sâu xuống đáy. Quách Thanh Tú mở to hai mắt nhìn Lâm Việt Thịnh, lúc này hắn lại đột nhiên quay người lại, dùng khẩu hình nói ra ba chữ với cô. “Tôi yêu em...” Đôi mắt của Quách Thanh Tú bị nước biển mặn chát dính vào, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, rất muốn khóc. Trong khoảnh khắc tiếp theo, môi của Lâm Việt Thịnh đã chạm vào bờ môi mềm của cô. Cô không hề giãy giụa, bởi vì dưới biển không có không khí nên dưỡng khí trong phổi cô càng ngày càng ít đi. Lâm Việt Thịnh, anh thật đúng là sao chổi, chỉ cần anh vừa xuất hiện là tai họa cũng đến theo. Trong lúc mơ mơ màng màng, Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy sức ép quanh người biến mất, trong phổi lại tràn đầy không khí. Cô mở to hai mắt, thấy mình đã được Lâm Việt Thịnh ôm đến trên mặt biển. Một con thuyền nhỏ nhanh chóng tới gần, Lâm Việt Thịnh nâng Quách Thanh Tú lên trước rồi sau đó mới được đám người kéo lên. Mặt biển sóng xô dữ dội rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại. Ngoại trừ con thuyền nhỏ của bọn họ ra, còn có một con thuyền khác chở toàn vệ sĩ của Lâm Việt Thịnh, trong tay mỗi người đều có súng... “Cậu chủ, bên chúng ta chết mất ba người, hai tên mặc quân phục ngụy trang kia đã bị giết rồi, thuyền cũng chìm...” Quách Thanh Tú mơ mơ màng màng nghe bọn họ báo cáo tình hình thương vong, trong lúc ấy cô vẫn không biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, rất buồn ngủ... Sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện, trên người cắm đầy các loại ống dẫn, đang được kiểm tra sức khỏe. Rất nhiều khuôn mặt xa lạ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô, ánh đèn huỳnh quang trắng sáng chiếu rọi vào khiến cô không tài nào mở mắt ra được. Lúc nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được mùi tanh nồng của nước biển thoang thoảng đâu đây. Triệu chứng say sóng vẫn còn chưa biến mất, cô bèn nhắm luôn mắt lại. “Thanh Tú, Thanh Tú, cậu sao rồi?” Quách Thanh Tú đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, khi mở mắt ra lần nữa thì trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn một gương mặt thân quen. “Quyên Quyên, là cậu đấy à? Hay là tớ đang nằm mơ?” Quách Thanh Tú vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khôn xiết. Lê Quyên Quyên lo lắng nhìn cô: “Thanh Tú, có phải đầu cậu bị thương rồi không? Sao đến tớ mà cậu cũng không nhận ra thế?” Quách Thanh Tú vươn tay đánh ra, Lê Quyên Quyên nhanh nhẹn né được. “Chà, còn có sức đánh người thì chứng tỏ cậu vẫn còn khỏe lắm. Hì hì, Thanh Tú, cậu không sao rồi.” “Tớ vốn đâu có bị gì, tớ, là ai bảo cậu đến thăm tớ à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]