Nếu thật sự có ân oán thì sao hắn lại còn đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Không, không thể tốt như vậy đâu.
Trong lòng hắn hẳn là rất hận người nhà họ Quách, nên mới đùa bỡn con gái của nhà họ Quách như sủng vật. Cho nên hắn chẳng có tình cảm gì với cô đâu, chỉ có nhục dục mà thôi...
Quách Thanh Tú dần dần trở nên chán chường.
Sắc trời càng lúc càng tối lại, gió lạnh thổi tới, Quách Thanh Tú cảm thấy thật cô đơn.
Cô rất nhanh đã phát hiện rằng một mình một người ở nơi hoang dã thế này là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Nếu như Lâm Việt Thịnh không tới đón cô thì cô phải làm sao đây?
Quách Thanh Tú vất vả đứng dậy, dựa theo phương hướng khi đến mà nhảy lò cò từng bước quay lại, nhảy một lúc thì nghỉ một lát.
Tên khốn kiếp này, đúng là không có ý tốt gì mà. Làm chuyện gì cũng đều khăng khăng theo ý mình, chưa bao giờ cân nhắc đến cảm nhận của người khác cả.
Vừa rồi cưỡi trên lưng ngựa thì cảm thấy khoảng cách không xa đến thế, vậy tại sao dùng hai chân đi... Không đúng, phải là dùng hai chân nhảy thế này thì sao lại gay go đến thế.
Quách Thanh Tú nhảy được một hồi thì sắc trời đã tối hẳn lại.
Cô đưa tay lần tìm điện thoại di động… Nguy rồi, tại sao điện thoại không có trên người thế này?
Chắc chắn là do vừa rồi cưỡi ngựa nhanh quá nên rơi ra khỏi người rồi. Quách Thanh Tú phát điên. Khốn nạn, khốn nạn quá, tên Lâm Việt Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245236/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.