Chương trước
Chương sau
Những chiếc lá bạch quả vàng bay lượn, gợn sóng trên không trung.
Cảnh tượng ấm áp này khiến Tần Hoài An cảm thấy có chút đau lòng.
Đứa con do chính mình nuôi lớn, rốt cuộc lại trở thành con của người khác.
Cô buồn bã thôi không nhìn nữa, xoay người bước về phòng.
“Cô đi đâu vậy?” Chử Chấn Phong nhìn theo bóng lưng của cô và tò mò hỏi.
Tần Hoài An không nhìn lại, đáp: “Đi thu dọn đồ đạc.”
Nếu như Chử Chấn Phong đã quay về chăm sóc Thiên Nam, thì cô cũng nên thu xếp hành lý và rời đi càng sớm càng tốt.
Chỉ là… Thiên Nam vẫn chưa biết chuyện cô sẽ rời xa nó. Cô nên nói với thằng bé như thế nào đây?
Vừa nghĩ đến điều này cô bèn cảm thấy khó xử.
Chử Chấn Phong muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này chuông điện thoại lại vang lên.
Thấy Vệ Nam gọi tới, anh chỉ đành đặt Thiên Nam xuống trước để trả lời cuộc gọi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ, tình hình của cô Gia Mỹ không được lạc quan cho lắm.”
Nghe vậy, Chử Chấn Phong vô thức nhìn lướt qua bà cụ Chử. Anh hạ thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
“Bên phía bệnh viện đã dựa theo đơn thuốc mà lần trước cô tư Tân Bảo Nga đã kê cho bà chủ, nhưng vẫn không thấy hiệu quả. Hiện giờ cô Gia Mỹ vẫn đang liên tục ho ra máu, tình trạng sức khoẻ ngàng càng giảm sút. Lúc này cô ấy đã mắt ý thức rồi.”
Chử Chấn Phong nghe thấy vậy không khỏi có chút tức giận: “Vậy anh nói với tôi làm gì? Còn không có đi tìm cô Tân đi?”
“Chuyện là… Hôm nay cô Tân đi cùng với cậu Liễu xuất viện. Hơn nữa lúc nãy khi cô Gia Mỹ vẫn còn tỉnh táo đã nói rằng người cứu được cô ấy chỉ có… Chỉ có Tần Hoài An.”
“Tần Hoài An?”
Gương mặt Chử Chấn Phong đầy vẻ nghỉ hoặc, liền nhìn về phía bóng dáng đang chuẩn bị đi xa.
Sau đó anh không chút do dự sải bước đuổi theo: “Chờ một chút!”
Nghe thấy tiếng hét của anh, Tần Hoài An vô thức quay đầu nhìn anh đầy thắc mắc.
Chử Chấn Phong bước đến trước mặt cô và trầm giọng nói: “Gia Mỹ cần cô cứu!”
Sau đó đưa điện thoại cho cô.
Tần Hoài An khó hiểu nhận điện thoại. Sau khi nghe Vệ Nam thuật lại tình hình, cô chợt hiểu ra.
“Vậy là đúng rồi. Mặc dù Chử Gia Mỹ và bà chủ Chử trúng cùng một loại độc mà ho ra máu không ngừng, nhưng thể chất của hai người và cách tiếp xúc với chất độc khác nhau, nên cũng phải điều chỉnh phương thuốc giải độc. Tôi nói nhé, cậu lấy giấy bút ghi lại.”
Vệ Nam ở đầu bên kia điện thoại sửng sót: “Cô Tần, cô không thể đến sao? Tình huống của cô Gia Mỹ thật sự là…”
“Không. Tôi tự có tính toán của mình.”
Tần Hoài An lãnh đạm đáp, bắt đầu điều chỉnh lại đơn thuốc: “Trước đây bà Chử ăn không ngon, thân thể khô khan. Nhưng tôi thấy Chử Gia Mỹ có thể chất âm hàn. Cậu thay vỏ dâu tằm và cam thảo trong đơn thuốc bằng 3,125g gừng đen, sau đó thêm 6,25g cỏ tiên hạc, còn địa cốt bì và hoa nhị thạch thì mỗi loại 3,125g.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.