Chương trước
Chương sau
“Bà ơi, không phải cháu đã về rồi hay sao? Mọi chuyện đều đã qua cả rồi.” Chử Chấn Phong bình tĩnh mỉm cười.
Tần Hoài An đang an ủi bé Thiên Nam, nghe thấy lời anh nói. Đôi mắt cô khẽ rủ xuống, che đi những nỗi niềm không nói nên lời nơi đáy mắt.
Việc anh cứu Thiên Nam chắc hẳn là thật. Còn về việc anh ở trên bãi đá ngầm sống một tuần thì…
Chắc Chấn là nói dối!
Cho dù chỉ chỉ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trên biển trong một ngày, thì làn da của anh cũng sẽ không được đều màu và mỏng manh đến như vậy!
Vì vậy, lời nói của người đàn ông này chỉ nên tin vào một nửa mà thôi.
Nhưng Tần Hoài An cũng biết, sở dĩ anh không nói cho bà cụ Chử biết sự thật là vì sợ bà cụ Chử sẽ chịu thêm đả kích vì chuyện của Chử Gia Mỹ.
Lúc này Tống Cẩn Dung mới dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, hỏi: “Vậy tình trạng của Hàn Lệ Thu bây giờ như thế nào?”
Chử Chấn Phong suy nghĩ một chút, thẳng thắn trả lời hai từ: “Chết rồi.”
Cô ta và anh cùng bị rơi xuống biển, nhưng anh nhờ có thể chất cường tráng mới có thể bơi đến hòn đảo nhỏ kia được. Còn đôi chân tật nguyền của người phụ nữ kia đến việc vùng vẫy trong nước còn khó khăn, nói chỉ là sống sót trong hoàn cảnh như vậy.
Hơn nữa mấy ngày nay chú hai đi tìm, cũng không thấy dấu vết của cô ta.
Có lẽ xác của cô ta đã chìm dưới đáy biển từ lâu rồi.
Tần Hoài An nghe được tin này cũng khá bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận.
Hàn Lệ Thu là thủ phạm muốn giết chết cô và Thiên Nam, thủ đoạn ra tay vô cùng tàn độc. Đến Hàn Âu Dương cũng chết trong tay cô ta.
Mặc dù mạng sống đáng quý, nhưng cô ta là một ác nhân tay nhuộm đầy máu. Cái chết của cô ta không đáng được thương cảm.
“Mẹ ơi, chú ấy thật sự là bố con sao?” Giọng nói của Thiên Nam kéo Tần Hoài An ra khỏi những suy nghĩ của mình.
Sau khi được Tần Hoài An xoa dịu, cuối cùng cậu bé cũng từ từ xua tan nỗi sợ “ma” của mình. Nước mắt khóc do lúc nãy quá sợ hãi vẫn chưa được lau sạch, còn đọng lại trên hàng mi cong vút. Đôi mắt to đen láy tựa như đã bị bầu trời trong xanh và sáng sủa đã được nước mưa gột rửa.
Nhưng cậu bé vẫn không dám đến gần Chử Chấn Phong mà chỉ đứng nhìn anh một cách hồi hộp, Dáng vẻ nhỏ bé vừa yếu ớt đáng thương lại vừa uất ức.
“Con trai, đến đây với bố nào!”
Chử Chấn Phong chủ động ngoắc cậu bé, giọng điệu tự nhiên lộ ra vẻ ân cần của người cha.
Bàn tay nhỏ bé đang đặt trên ngực mình của Thiên Nam lúc buông lỏng khi siết chặt. Cậu bé nghĩ đến thời điểm nguy hiểm nhát, bố đã không bất chấp để cứu mình. Thế là cậu bé lấy hết can đảm, không còn do dự nữa.
Tần Hoài An nhìn con trai đang đi về phía Chử Chấn Phong, trái tim cô đột nhiên căng thẳng. Không hiểu sao cô lại có cảm giác như đứa trẻ sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa.
Cô vô thức duỗi tay ra. Nhưng còn kịp chưa đưa cánh tay lên đã bị lý trí đè nén.
Cha con họ đoàn tụ là điều đương nhiên. .
Dưới tán cây bạch quả vàng, Chử Chấn Phong ôm Thiên Nam xoay vòng. Cậu bé cười rất vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.