Chương trước
Chương sau
Tân Bảo Nga nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Chử Chấn Phong cũng biết được anh đặt niềm tin vào cô ta nhiều như nào.
Cô ta bình tĩnh gật đầu, dõng dạc nói: “Được, cứ xem như nễể mặt anh Thanh Phong vậy, tôi nhất định sẽ cứu được dì Liễu.”
Nói xong, Tân Bảo Nga dẫn theo bác sĩ đi kê đơn thuốc.
Liễu Thanh Phong đứng im tại chỗ nhìn theo một hồi, cau mày lại, đi đến trước mặt của Chử Chấn Phong cất giọng hỏi: “Tình hình như thế này, sao anh lại không dẫn Tần Hoài An theo, có lẽ cô ấy sẽ có cách chữa trị cho cô đó.”
Chử Chấn Phong bình tĩnh nhìn về anh ta, rất không vui vẻ nói một câu: “Tần Hoài An dẫn con của tôi chạy mắt rồi.”
Liễu Thanh Phong giật mình, phút chốc đã hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
“Cô ấy đã đi rồi sao?”
Anh ta nói câu này theo bản năng, lại nhìn thấy cả gương mặt u ám của Chử Chấn Phong, trong lòng của Liễu Thanh Phong có chút đắc ý nói: “Xem ra, anh thực sự không giữ nổi cô ấy rồi.”
Nghe thấy câu nói này, Chử Chấn Phong khó chịu bất giác cau mày, hậm hực hừ một tiếng nói: “Cậu tốt nhất nên cầu nguyện nhà họ Hàn sẽ bảo toàn tính mạng của hai mẹ con cô ấy đi!”
Dứt lời, anh dặn dò Vệ Nam ở lại để xử lý chuyện ở phía bệnh viện bên này, sau đó sải bước rời đi.
Liễu Thanh Phong nghe câu nói đó của anh, trong lòng không cách nào yên ổn được.
Lời nói của Chử Chấn Phong đã cảnh tỉnh anh ta, Tần Hoài An dẫn Thiên Nam đi như thế, thực sự quá nguy hiểm rồi!
Liễu Thanh phong không thể yên tâm ở lại trong bệnh viện nữa.
Tân Bảo Nga đã kê xong đơn thuốc, đưa cho bác sĩ đi bốc thuốc, lúc quay lại thì vừa hay chạm mặt với anh ta.
“Anh Thanh Phong, anh đi đâu mà gấp gáp vậy? Có phải tình trạng của dì Liễu lại trở nên xấu hơn rồi không?” Tân Bảo Nga thắc mắc hỏi.
Liễu Thanh Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không, Tần Hoài An và Thiên Nam không biết đã đi đâu rồi, anh muốn đi tìm bọn họ.”
“Nhưng mà tay của anh vẫn chưa lành hẳn mà!”
Tân Bảo Nga giật mình nhìn anh ta, trong phút chốc khó mà chấp nhận được.
“Bảo Nga, bác anh giao cho em đó. Anh phải đi tìm Tần Hoài An, anh không thể nhìn thầy cô ấy xảy ra thêm chuyện không hay gì nữa…”
Lúc trước khi Tần Hoài An xảy ra chuyện, anh ta như điên như dại mà đi tìm cô.
Anh ta không muốn trải qua tâm trạng như thế lần nào nữa!
Tân Bảo Nga nghe thấy lời anh ta nói, trong lòng như bị kim đâm vào.
Lúc Liễu Thanh Phong quay người rời đi không ngoảnh đầu lại, theo bản năng, cô ta giơ tay nắm lấy cổ tay không bị thương của anh ta, ngăn cản anh ta lại.
“Anh Thanh Phong, anh không được đi!”
Vẻ mặt của Tân Bảo Nga rất nghiêm túc nói: “Thực ra em cũng không nắm chắc bệnh tình của dì Liễu lắm đâu, nếu như toa thuốc kia không có tác dụng thì sao? Với tình hình của dì Liễu hiện giờ mà nói, e rằng sẽ không qua khỏi đêm nay! Như vậy… mà anh còn định đi tìm Tần Hoài An sao?”
Liễu Thanh Phong ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta: “Không phải em nói là…”
Tân Bảo Nga lắc đầu, có chút bắt lực nói: “Em cũng chỉ là cố gắng hết sức mà thôi, dì Liễu là người thân duy nhất trên đời này của anh, em không muốn để dì ấy xảy ra chuyện, khiến anh đau buồn. Anh cứ ở lại trong bệnh viện với dì ấy, có lẽ, sau này cũng không còn cơ hội như này nữa rồi.”
Vẻ mặt của Liễu Thanh Phong vô cùng khó xử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.