Chương trước
Chương sau
Chử Chấn Phong: “Hả?”
Tần Hoài An giải thích: “Tôi xem tình trạng của bà Chử, chỉ sợ phải vào phòng mổ để tiến hành phẫu thuật phục hồi tim phổi ngay lập tức. Anh có thể đi thu xếp trước.”
“Được.” Chử Chấn Phong gật đầu, anh không hề nghi ngờ những gì Tần Hoài An vừa nói, sau khi đưa Tiểu Thiên Nam đi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đưa cậu bé đi cùng.
Tần Hoài An thấy vậy, hai mắt tối lại, nói: “Con trai ở đây đi, không trông thấy nó, tôi không yên tâm.”
Chử Chấn Phong khóe môi giật giật nhưng không nói gì, đề lại Thiên Nam trong phòng.
Khi mọi người đi hết rồi, Tần Hoài An mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Liễu Giai Tâm trên giường bệnh, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa.
Một lúc sau, cô liền lấy trong túi ra một tờ giấy, nhanh chóng viết đơn thuốc, đặt ở đầu giường.
“Bà Chử, tôi chỉ có thể làm được nhiêu đây thôi.”
Liễu Giai Tâm cảm thấy bối rối, khó khăn mở miệng nói: “Cô là…”
Tần Hoài An không lên tiếng, xoay người rời đi.
Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cô quay lại lần nữa, lại lấy ra một tờ giấy, viết một dòng chữ, sau đó gấp lại và đặt bên dưới cổ tay của Liễu Giai Tâm.
Sau khi làm xong, Tần Hoài An bế bé Thiên Nam và nói: “Cục cưng, bây giờ mẹ đưa con ra khỏi đây, được không?”
Bé Thiên Nam hoài nghỉ nhìn cô: “Không chào bố sao ạ?”
“Con gọi anh ấy là gì?”
Tần Hoài An nhìn con trai sửng sốt.
Tiểu Thiên Nam biết mình lỡ lời, vội vàng lè lưỡi: “Đều tại chú đó luôn nói từ này trước mặt con. Con không cần thận nên gọi nhầm đó.”
Tần Hoài An bất đắc dĩ sờ sờ đầu của đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề.
Tuy nhiên, quyết tâm ra đi của cô sẽ không bị lung lay.
Lúc trước khi ở bệnh viện, Tần Hoài An đã từng quan sát cấu trúc phòng bệnh ở đây.
Ví dụ như ở khu phòng bệnh cao cấp này, ban công bên ngoài thông nhau, chỉ có lan can kính cao một mét, có thể dễ dàng nhảy qua.
Cô không rời đi từ cửa chính mà mang theo Thiên Nam nhảy qua ban công, lặng lẽ rời đi.
“Gia Mỹ, sao em lại ở đây một mình? Bồ chị nói dì Chử đột nhiên bị bệnh nặng. Di ấy thế nào rồi?”
Tân Bảo Nga tò mò hỏi khi thấy Chử Gia Mỹ một mình trên hành lang. Chử Gia Mỹ liếc nhìn cô ta một cái, cau mày nói: “Chẳng qua em chỉ nói với Tần Hoài An một câu không tốt, anh trai em đã nỗi giận lôi đình đuổi em ra ngoài, giờ anh ấy đang đề Tần Hoài An chẩn đoán mạch cho mẹ em.”
Tân Bảo Nga nghe thấy tên của Tần Hoài An thì sửng sốt, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên và nói: “Vậy sao, bố chị cũng biết đúng lúc chị trong bệnh viện chăm sóc anh Thanh Phong, lo lắng cho tình hình của dì Chử, vậy nên để chị đến xem xem có thể giúp gì được không.”
“Cảm ơn chị và chú Tân.”
“Đừng khách sáo, vậy bây giờ chị sẽ vào thăm dì Chử, em…”
“Em sẽ không đi, tránh bị anh trai nói.” Chử Gia Mỹ bắt mãn nói.
Tân Bảo Nga gật đầu không nói gì, sau đó đi về phía phòng bệnh.
Vào phòng bệnh, trừ Liễu Giai Tâm đang nằm trên giường ra thì không có ai khác.
Tân Bảo Nga hơi hoài nghỉ, không phải Chử Gia Mỹ nói Tần Hoài An đang kiểm tra mạch cho dì Chử sao?
Không suy nghĩ nhiều, cô ta đi về phía giường bệnh: “Dì Chử, cháu đến thăm dì…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.