Chương trước
Chương sau
Hiện tại bên ngoài căn biệt thự này có rất nhiều vệ sĩ, Chử Chấn Phong chắc chắn sẽ không cho cô tuỳ tiện ra ngoài.
Tần Hoài An có chút khó khăn, nói: “Hiện tại tôi ra ngoài không tiện lắm.”
Tôn Bảo Hưng không nghe ra có điều khác lạ trong giọng nói của cô, chỉ xem như là cô đã đồng ý, vui vẻ nói: “Không sao, ngày mai tôi lái xe tới đón chị, chỉ cần chị đồng ý giúp đỡ, vậy thì quá tốt rồi!”
Nói xong, lại nói thêm với Tần Hoài An: “Chị, ngày mai chị gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới đón chị!”
Tần Hoài An bát đắc dĩ nhìn chằm chằm điện thoại, lần này cô tỉnh cả ngủ, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Vậy bây giờ còn có thể làm sao đây? Chỉ có thể đi tìm Chử Chấn Phong.
Tần Hoài An xuống giường đi rửa mặt, thuận tiện giúp Thiên Nam thay quần áo xong.
Hai mẹ con đi xuống lầu, Tống Mai đã làm xong bữa sáng từ sớm.
Tần Hoài An ăn bữa sáng, tò mò hỏi một câu: “Chử Chấn Phong đã dậy chưa?”
Tống Mai vội vàng nói: “Cậu Chử đã dậy từ sáu giờ rồi, cũng đã ăn một chút đồ lót bụng. À, bữa sáng là dựa theo yêu cầu của cô mà chuẩn bị.”
Nói xong, bà ta ngập ngừng nhìn Tần Hoài An.
Tần Hoài An phát hiện được sự do dự của bà ta, ngẩng đầu nhìn lại: “Làm sao vậy?”
“À thì… cậu Chử ăn cơm xong, còn bảo trợ lý Vệ bưng ly cà phê đi vào trong phòng sách, cho tới bây giờ cũng chưa ra.”
“Anh ấy lại uống cà phê?” Tần Hoài An cảm giác lửa giận của người bác sĩ trong mình lại muốn xuất hiện.
Cô vội vàng ăn xong chiếc sủi cảo trong miệng, đứng dậy: “Để tôi đi lên xem thử.”
Bưng một ly nước ấm, lập tức đi lên lầu.
Trước khi vào, Tần Hoài An hít thở sâu, bình tĩnh lại cảm xúc, lúc này mới đưa tay lên gõ cửa.
Mặt Vệ Nam còn có hai quầng thâm mắt.
Tối hôm qua không chỉ có anh Chử thức đêm, cậu ta cũng ở bên cạnh thức cùng.
Quan trọng là anh Chử có thể nghỉ ngơi nửa tiếng, còn cậu ta bởi vì phải xử lý những việc khác nên không có thời gian nghỉ ngơi.
“Cô Tần, cô có chuyện gì không?”
Vệ Nam nhấp một ngụm cà phê đang cầm trên tay, hỏi.
Tần Hoài An vốn định răn dạy Chử Chấn Phong không được uống cà phê.
Lại nhìn thấy thì ra cà phê là Vệ Nam lấy cho chính mình.
Cô lập tức nuốt lời định nói lại, nhếch môi, nở một nụ cười không được tự nhiên, đi vào bên trong.
Lại nói với Chử Chấn Phong: “Tôi nghe chị Tống nói anh chỉ ăn lót dạ, nước cũng không uống nên lấy cốc nước ấm cho anh. Uống nhiều nước nóng, tốt cho dạ dày.”
Cô đặt ly nước lên trên bàn trước mặt Chử Chấn Phong.
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô từ trong chồng văn kiện, trên khuôn mặt điển trai có chút nhợt nhạt, có quầng thâm mắt màu xanh nhạt. Đôi mắt xưa nay yên lặng lạnh lùng, giờ phút này cũng rải rác mắy tia máu đỏ tươi.
Tần Hoài An nhăn mày lại.
Cô cũng không hiểu rõ lắm tình huống của tập đoàn Chử thị, cũng không biết nhà họ Chử cùng nhà họ Hàn tranh đấu trên thương trường kịch liệt thế nào, nhưng nhìn đến dáng vẻ này của Chử Chấn Phong, cũng biết tình huống lần này đối với Chử thị mà nói, cũng không quá lạc quan.
Ánh mắt của Chử Chấn Phong nhìn đến cốc nước cô mới đặt xuống, khóe môi hơi cong lên, cầm lấy cái cốc uống một ngụm, trả lời cô: “Biết rồi.”
Tần Hoài An đứng tại chỗ, có chút do dự, nói: “Còn có một việc tôi muốn nói với anh một tiếng, hôm nay tôi phải đi ra ngoài một lát.”
“Cộp.”
Chử Chấn Phong bỗng nhiên bỏ cốc nước xuống, ánh mắt sắc bén nhìn sang: “Cô muốn rời đi sao?”
“Không phải, chỉ một mình tôi ra ngoài, Thiên Nam ở lại đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.