Chương trước
Chương sau
Còn chưa kịp ăn, ông ấy nhớ tới cái gì mà nhìn về góc tường phía bên cạnh theo bản năng.
Từ đầu đến cuối Tân Hoài An vẫn duy trì tư thế như vậy, cô đứng ở trong góc nhỏ, thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn một chút vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Trong lòng Chử Hoài Sơn khế động, ông ấy đặt hộp cơm trong tay xuống rồi cầm lấy một hộp mới đi tới trước mặt Tân Hoài An.
Tân Hoài An đang đắm chìm trong suy nghĩ thì thấy trước mặt xuất hiện một hộp cơm, mùi của thức ăn bay vào chóp mũi.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, hơi ngơ ngác nhìn Chử Hoài Sơn trước mắt.
“Cô cũng ăn chút gì đi” Vẻ mặt Chử Hoài Sơn có hơi mất tự nhiên khi nói ra những lời này.
Theo lý thuyết, ông ấy nên hận khi Tân Hoài An hại con trai mình thành ra như vậy.
Nhưng những ngày này, Tân Hoài An vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở chỗ này, mặc dù vẫn chưa nói qua lời nào nhưng lại khiến cho người khác cảm giác được nội tâm của cô đang giãy dụa và hối hận.
Từ lúc cô chất vấn Vương Thanh Hà, người sáng suốt cũng nhìn ra được vấn đề trong này.
Chử Hoài Sơn cũng không phải là không muốn cho Tân Hoài An cơ hội.
“Cảm ơn” Tân Hoài An vì quá lâu không lên tiếng nên giọng khàn khàn.
Chì là cô vẫn khéo léo từ chối ý tốt của Chử Hoài Sơn.
Cô hiện tại thật sự không có bất kỳ cảm giác thèm ăn hay là tâm trạng nào để ăn cơm.
Cô chỉ cảm thấy lương tâm không yên.
Chử Hoài Sơn không khỏi nhíu mày, ông ấy đang muốn nói gì đó.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Chử Hoài Sơn nào còn quan tâm đến hộp cơm trong tay, ba bước cũng làm thành hai bước mà đi đầu tiên tới trước mặt bác sĩ đi ra.
“Thế nào rồi? Con trai tôi còn sống không!” Vẻ mặt bác sĩ kích động, nói: “Tổng giám đốc Chử, cậu Chử đã qua cơn nguy kịch!” Nói xong thì tháo cái mũ đã sớm thấm đầy mồ hôi trên đầu xuống, thở dài nhẹ nhõm.
Đương nhiên, cuộc cứu viện này thật sự là rất khó.
Nghe nói như vậy, trái tim đang lơ lửng của tất cả mọi người cuối cùng cũng ổn định trở lại.
Chử Chấn Phong bị đẩy ra ngoài đang nằm trên giường bệnh di động.
Tất cả mọi người đều xúm đi lên để quan sát tình huống của anh.
Chỉ có Tân Hoài An là vẫn đứng tại chỗ như cũ, hai tay đè thật chặt ở ngực, dựa vào tường hít sâu tới khi ổn định lại tâm trạng lúc này.
Chử Chấn Phong chưa chết, tốt rồi… thật sự quá tốt rồi!
Thiếu chút nữa thì cô đã vì giết lâm anh mà trở thành tội phạm giết người.
Cảm xúc căng thẳng cả người giờ phút này bỗng nhiên trở nên thả lỏng ra, lúc này Tân Hoài An mới cảm giác hai chân tê đại.
Ngạc nhiên vì mình đã đứng gần tám tiếng mà vẫn chưa di chuyển.
Cơ thể cô dựa vào vách tường, dần dần trượt xuống, trên mặt còn mang nụ cười may mắn.
Tư thế như vậy nhìn rất nhếch nhác nhưng cô cũng không quan tâm nhiều đến thế.
Chử Chấn Phong còn sống, cô thật sự rất vui vẻ.
Y tá đưa Chử Chấn Phong đến phòng bệnh, đám người Chử Hoài Sơn cũng đi theo suốt dọc đường.
Tân Hoài An lấy lại được sức, lúc này mới chậm rãi bò dậy từ dưới đất mà vội vàng đi theo.
Cô muốn tận mắt xác nhận tình huống của Chử Chấn Phong lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.