Chương trước
Chương sau
Ngay khi điện thoại được kết nối, cô ta mắng to: “Hàn Lệ Thu đồ khốn nạn này, đều tại cô, đều tại cô! Là cô cố ý để mẹ tôi đi hại mẹ con Tân Hoài An, là cô kéo mẹ tôi vào! Nếu không phải do cô thì bà ấy sẽ không chết, sẽ không chết..”
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng hài hước của Hàn Lệ Thu: “Mẹ cô chết? Ài, vậy trách tôi làm gì chứ? Là tôi đã khiến bà ta trở nên ngu dốt mà đi tung người ta sao?”
Đương nhiên, cô ta cũng chú ý tới động tĩnh của nhà họ Chử ở bên kia nên đã nắm tất cả tin tức trong lòng bàn tay từ lâu.
Hàn Lệ Thu sâu xa nói: “Vương Thanh Hà à, cô phải hiểu rõ, người cầu xin tôi xử lý mẹ con Tân Hoài An là cô, mẹ cô cũng vì giúp cô nên mới làm ra những chuyện này. Cho nên, chính cô mới là hung thủ hại chết mẹ mình”
“Cô!” Vương Thanh Hà đột nhiên đỏ mắt, cắn răng nói: “Tôi không có, không phải tôi…” Hàn Lệ Thu cười lạnh, cũng không muốn thảo luận đề tài này với cô ta nữa.
Cô ta nhắc nhở: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu, thay vì chạy tới mắng tôi, không bằng giữ lại chút tinh lực để suy nghĩ thử số phận tiếp theo của mình đi.”
Hàn Lệ Thu giống như một cái chuông báo động, nặng nề đập vào trong lòng Vương Thanh Hà.
Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, Hàn Lệ Thu để lại một câu: “Hy vọng chúng ta còn có cơ hội hợp tác.” Sau đó cười nhẹ không có ý tốt rồi cúp điện thoại.
Vương Thanh Hà từ từ bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt vì đau buồn mà dần trở nên nặng nề.
Hàn Lệ Thu nói là thật.
Mẹ đã qua đời là sự thật không thể thay đổi, sự phiền toái thật sự còn đang chờ cô ta ở phía cuối.
Mẹ lái xe đụng Liễu Thanh Phong và Tân Hoài An, nhà họ Chử nhất định sẽ điều tra kỹ chuyện này, Tân Hoài An chắc chắn sẽ nói ra tất cả sự thật.
Cô ta phải nhanh chóng nghĩ tốt cách đối phó cho mình.
Hàn Lệ Thu ở bên này.
Cô ta cau môi thả điện thoại lại lên bàn sau hai tay khoanh ở trước người, hứng thú suy nghĩ.
Trợ lý lặng lẽ quan sát phản ứng của cô ta, không nhịn được nói: “Cô hai, Vương Thanh Hà đúng là thú vị mà, lại đem chuyện mẹ cô ta chết đổ lên đầu cô”
“Hừ, hừ một lột con ngu đần mà thôi!” Hàn Lệ Thu khinh thường g.
Cô ta híp mắt, hỏi: “Chử Chấn Phong bên đó thế nào rồi?”
“Tạm thời không có tin tức gì, chắc còn đang cấp cứu.Xem tình hình này, chắc là không tốt lắm” Nụ cười trên mặt Hàn Lệ Thu càng thêm sâu: “Rất tốt, Tân Hoài An lần này đúng là đã giúp tôi không ít mà!”
Cô ta khó thu được nụ cười trên mặt, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò nói: “Bây giờ là thời cơ tốt nhất để ra tay với Chử thị, thừa dịp anh ta bệnh muốn bỏ mạng! Chuẩn bị kế hoạch trước sau đó thông báo rồi bắt đầu thi hành!” Trợ lý kích động nói: “Cô, ý cô là…”
“Sự sỉ nhục mà nhà họ Chử đã từng mang đến cho Hàn thị, đây là lúc trả lại cho bọn họ!” Trong mắt Hàn Lệ Thu hiện ra sự mong đợi và sảng khoái của việc báo thù.
Ngoài cửa, vẻ mặt Hàn Âu Dương cứng lại, lặng yên không một tiếng động mà rời đi.
Vào lúc này, ở bệnh viện.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối nhưng đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ.
Cấp cứu vẫn chưa xong.
Đám người Tân Hoài An chờ đợi không ngớt ở bên ngoài cửa.
“Chú Chử, anh Chử cũng kiên trì lâu như vậy rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, chú ăn chút gì đó trước đi” Tịch Sơn Lâm bưng cơm tối đến trước mặt Chử Hoài Sơn rồi an ủi.
Từ sáng đến tối, sự chờ đợi đối với mọi người mà nói cũng là một kiểm tra thể lực.
Cũng không thể người ở bên trong còn chưa ngã mà bọn họ ở bên người đã ngã xuống trước được.
Chử Hoài Sơn cũng biết điều này nên không nói gì mà nhận lấy hộp cơm từ trong tay Tịch Sơn Lâm, sau đó cầm lấy hai chiếc đũa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.