Chương trước
Chương sau
Tân Hoài An nói ra chuyện ba năm trước mình rời khỏi Hải Lam và gặp ám sát.
Vệ Nam nghe xong, khuôn mặt lộ rõ sự không thể tưởng tượng nổi sau đó lại bắt đầu cứng lại.
“Cuối cùng là tên khốn kiếp nào cố tình đổ tội cho anh Chử?” Cậu ta không nhịn được mắng một câu, sau đó mới kiên nhẫn nói với Tân Hoài An: “Tôi còn nhớ sự việc đó. Lúc đó bộ phim truyền hình “Người áo trắng” hoạt động, cô Thanh Hà bị phanh phui scandal, anh Chử tới xử lý”
“Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì Dư Nhiễm vội vàng chạy tới nói cô gặp nguy hiểm kêu anh Chử đi cứu người: Mặt Vệ Nam đầy sự suy nghĩ tìm tòi, nói: “Anh Chử kêu tôi đi điều tra mỗi ngày để xác nhận cô có an toàn rời khỏi Hải Lam thì anh ấy mới không để chuyện này trong lòng nữa.
Nhưng sao sau khi cô Tân ra Hải Lam lại gặp phải nguy hiểm?”
Tân Hoài An gật đầu.
Giọng cô vững chắc: “Lúc tôi tỉnh lại ở bệnh viện Hải Lam, dựa theo giải thích của Hàn Lệ Thu thì có một đôi vợ chồng tình cờ đi ngang qua đã cứu tôi “Hàn Lệ Thu xảo quyệt nhiều kế, chắc chắn là không nói thật!” Vệ Nam không hề do dự nói.
Nhà họ Hàn và nhà họ Chử luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau, Hàn Lệ Thu lại là loại đàn bà tâm cơ khó đoán, nếu chuyện này liên quan đến cô ta thì không đơn giản như bề ngoài.
Tân Hoài An nghe được lời Vệ Nam, mặc dù không có tỏ thái độ nhưng đương nhiên trong lòng đang dao động hết chín phần.
Một sự thật đáng sợ đang nổi trên mặt nước.
Đáy lòng cô đột nhiên sinh ra một cảm giác khủng hoảng và tâm trạng không yên.
Yên lặng một hồi lâu, cô do dự nói: “Chử Chấn Phong… bây giờ anh ta thế nào?” Nghe vậy, vẻ mặt Vệ Nam nặng nề: “Anh Chử vẫn còn đang cấp cứu” Tân Hoài An nhìn cửa phòng cấp cứu bên cạnh, hít sâu một hơi, giống như là ra quyết định.
Cô quay đầu nhìn về phía Vệ Nam, nói: “Vệ Nam, Liễu Thanh Phong là vì bảo vệ tôi nên mới bị thương, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi chăm sóc anh ấy”
Vệ Nam nghe cô nói bóng nói gió, nghi ngờ nhìn cô: “Cô…chẳng lẽ là muốn đi đến chỗ anh Chử?” Ngoại trừ ngạc nhiên cậu ta còn hơi cảnh giác.
Anh Chử trúng độc vẫn là do Tân Hoài An ban tặng, mặc dù ở giữa đó hình như có hiểu lầm.
Tân Hoài An gật đầu kiên định: “Không sai, tôi sẽ xác minh sự thật! Nếu đúng là tôi trách lầm anh ta, tôi bằng lòng trả lại cái mạng này!” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Vệ Nam muốn ngăn cản, nhưng đúng lúc phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra.
Dù sao anh Chử đã như vậy rồi, Tân Hoài An cũng không ra tay được nữa phải không?
Nghĩ đến đây, cậu ta quay lại hỏi bác sĩ: “Tình trạng cậu Liễu thế nào?” Tân Hoài An mặc đồ cưới đỏ thãm, cô lên xe trong ánh mắt kỳ lạ của tài xế.
Đến bệnh viện Phúc Khang, cô cũng không hề ngừng nghỉ mà xách váy chạy thẳng đến quầy thông tin.
“Tôi là Tân Hoài An, con trai Thiên Nam của tôi ở chỗ nào?” Chuyện Chử Chấn Phong bị trúng độc đi cấp cứu đã truyền ra ngoài từ lâu.
Giờ phút này thấy Tân Hoài An là người hạ độc lại hùng hổ chạy thẳng tới như vậy, hơn nữa còn tự báo thân phận, nhân viên lễ tân hơi không phản ứng kịp.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Tân Hoài An, cô ta không tự chủ được chỉ chỉ lên lầu: “Khu nghỉ dưỡng vip ở tầng 8”
“Cảm ơn” Tân Hoài An bỏ lại một câu rồi xoay người đi.
Thậm chí cũng không đợi thang máy mà vọt vào hành lang, một hơi leo lên lầu tám.
Cô thở gấp vịn tường đi tới cửa phòng bệnh, nhìn một cậu nhóc nhỏ đang nằm trên giường bệnh thông qua cửa sổ.
Con người cô co rút chặt lại, cơ thể đột ngột thụt lùi về phía sau, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ.
Đồng thời cô cũng tin tất cả những lời Liễu Thanh Phong và Vệ Nam nói.
Hóa ra, cô đã thật sự phạm vào sai lầm lớn rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.