Chương trước
Chương sau
Nếu nói tất cả những cảm xúc này đều là vì thích cô ấy….
Xem ra không thể phủ nhận được.
Chỉ là do bản tính của anh lạnh lùng, đối với tình cảm lại không được nhạy bén.
Câu hỏi của Liễu Thanh Phong, bình thường anh không dám nghĩ tới, huống chỉ là tự mình thừa nhận?
Thật sự rất khó để nói ra câu đó.
Chử Chấn Phong đưa mắt nhìn xuống, nắm chặt long bàn tay, vẻ mặt trầm xuống một cách kỳ lạ, phát ra một tiếng “ừm”.
Giọng nói nhỏ đến mức ngay cả chính bản thân anh cũng khó có thể nghe rõ.
Trong mắt Liễu Thanh Phong, anh như thừa nhận đang trốn tránh vấn đề của chính mình.
“Ngay cả thích cũng không dám thừa nhận. Thảo nào anh không dám đưa hai mẹ con họ vào nhà họ Chử, mà lại lặng lẽ cho người đuổi bọn họ đi”
Trong mắt Liễu Thanh Phong hiện lên một chút khinh thường, giọng điệu lạnh lùng không chút giấu giếm buộc tội: “Nếu không phải do quyết định của anh, làm sao bọn họ có thể xảy ra chuyện được?”
Chử Chấn Phong nhìn anh ta một cách sắc bén, nheo đôi mắt lạnh lùng lại, khóe môi mím chặt có chút độc đoán.
Vệ Nam đứng phía sau không nhịn được nữa nói: “Cậu Liễu, cậu không biết sự tình, đừng tùy tiện suy đoán, Cậu Chử không đưa mẹ con Tân Hoài An về nhà họ Chử là vì nhà họ Hàn gần đây thường xuyên gây ảnh hưởng mà cậu Chử lại không muốn họ bị liên lụy! ” “Thật không?” Liễu Thanh Phong không nhìn Vệ Nam, mà lại nhìn chăm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Chử Chấn Phong chưa mở miệng, trong mắt chợt hiện lên một tia lạnh lùng sắc bén. . Truyện Teen Hay
“Liêu Thanh Phong, cấp trên của cậu vẫn chưa sắp xếp nhiệm vụ mới cho cậu sao? Sao cậu vẫn ở đây không rời đi?” Liễu Thanh Phong không hề né tránh, thản nhiên nói: “Tân Hoài An đã cứu tôi một mạng. Tôi sẽ ở đây đợi tin tức của cô ấy” Vừa nói, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kiên quyết: “Chử Chấn Phong, nếu anh đã không muốn thừa nhận tình cảm của mình với cô ấy, vậy thì tôi sẽ nói trước với anh một điều. Nếu cô ấy có thể bình an vô sự trở về, tôi quyết định sẽ theo đuổi cô ấy!” “Cậu dám?” Đôi mắt sâu thẳm của Chử Chấn Phong bỗng trở nên giận dữ.
Liễu Thanh Phong đưa hai tay phản bác: “Đó là hoa vô chủ tôi có gì mà không dám chứ?” Nói xong, không quan tâm đến sắc mặt của đối phương, anh ta sải bước bỏ đi. Phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng đi tìm tung tích của Tân Hoài An.
Chử Chấn Phong ảm đạm nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, thái dương đột nhiên giật mạnh.
“Cậu Chử, cậu Liễu có hứng thú với Tân Hoài An từ khi nào vậy?” Vệ Nam nghỉ ngờ hỏi.
Khi cậu ta vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp khuôn mặt u tối đáng sợ của cậu chủ, trong lòng có chút lo sợ.
Chẳng lẽ cậu Chử cũng…
Chử Chấn Phong hai tay buông thống thấp xuống bên hông, toàn thân không thể khống chế được sự phẫn nộ.
Anh chợt nhớ ra, lúc trước khi Liễu Thanh Phong giúp Thiên Nam rời khỏi bệnh viện tư nhân Phúc Khang, anh ta đã nói rằng anh ta được người khác giao phó.
Người phụ nữ ăn mặc như một y tá rõ ràng là Tân Hoài An!
Tuy nhiên, bây giờ cô ấy sống hay chết vẫn chưa rõ, việc này trước khi điều tra vẫn còn nhiều điều ẩn ý?
Miễn là cô ấy có thể sống sót trở về…
Chử Chấn Phong trong lòng hạ quyết tâm, dặn dò: “Về phía Thiên Nam, tìm người chăm sóc thật tốt, ngoại trừ tôi, ngay cả những người khác trong nhà họ Chử cũng không được phép tới thăm!” Vệ Nam nghiêm nghị gật đầu: “Vâng, cậu Chử!” Cậu ta biết cậu Chử không muốn xảy ra việc ngoài ý muốn nữa.
Sau khi Vệ Nam vừa nhận nhiệm vụ xong, quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người vội vàng đi đến.
Cậu ta hơi giật mình, nói: “Cậu Chử, là cô Thanh Hà” Chử Chấn Phong cũng nhìn thấy Vương Thanh Hà liền nhíu mày.
Làm thế nào cô ta có thể đến được đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.