Chương trước
Chương sau
“Ha, nếu như thật sự có liên quan, em lại cực kỳ khâm phục can đảm của chị” Đầu dây bên kia điện thoại, Chử Gia Mỹ giống như đang cười nói.
Vương Thanh Hà đành phải cười gượng hai tiếng, lại nghĩ đến kế hoạch vừa nãy cô ta bàn bạc với mẹ cô ta.
Cô nói: “Gia Mỹ, anh trai của em hạ quyết tâm từ hôn với chị, nhưng mà chị thật sự không muốn mất đi anh ấy như vậy, em có thể giúp chị một chuyện được không, chị muốn mượn tài nguyên của em trên internet…” Trong lúc vô tình cô ta biết được, trong lòng Chử Gia Mỹ thật ra rất ghét nhà họ Chử.
Có thể khiến thanh danh nhà họ Chử bị tổn hại, cô ấy hẳn cũng sẽ rất vui.
Quả nhiên, Chử Gia Mỹ nghe xong dự định của cô ta, chỉ suy nghĩ một chút sau đó liền vui vẻ đồng ý.
Hơn nữa, cực kỳ chủ động nói: “Em có thể giúp chị, có điều chị không hiểu thao tác về phương về lĩnh vực này, em giúp chị là được.” “Vậy chị cảm ơn em nhiều.” Vương Thanh Hà trong lòng trở nên vui vẻ.
Ngất điện thoại, nụ cười trên mặt dần biến mất, cô ta quay sang nhìn Trương Mỹ Văn.
“Mẹ, con của Tân Hoài An không chết” Cô ta trầm giọng nói.
Trương Mỹ Văn sắc mặt cũng cứng lại khế gật đầu, nói ra nỗi lo lắng chung của hai người: “Không biết Tân Hoài An còn sống không nữa.
Vương Bách Điền tức giận nhìn Trương Mỹ Văn: “Bà nhìn lại xem mình đã làm ra chuyện tốt gì rồi? Nếu như đứa nhỏ kia nói thân phận của bà ra, chúng ta phải giả thích với nhà họ Chử thế nào đây?”
“Bố!” Vương Thanh Hà nói khẽ một tiếng: “Bây giờ bố trách mẹ có tác dụng gì, không biết tình hình phía bệnh viện thế nào, phải đi kiểm tra mới được”
“Đúng, đúng thế, nhanh tới bệnh viện xem” Trương Mỹ Văn nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Vương Thanh Hà kéo bà ta lại, lắc đầu: “Mẹ, bắt đầu từ bây giờ, mẹ đợi ở nhà đi, chỗ nào cũng đừng đi”
Hiện tại trong lòng cô ta đã bình tĩnh một chút nói: “Đứa nhỏ của Tân Hoài An trước đây chưa từng gặp mẹ, cho dù biết là bị mẹ đẩy xuống sườn núi, cũng không chắc chắn có thể nói là được thân phận của mẹ, chỉ cần đừng để nó trông thấy mặt mẹ, chúng ta sẽ không có chuyện gì cả” Nói đến đây, cô ta lại mắng người phụ nữ Hàn Lệ Thu tâm cơ.
Người phụ nữ đó đúng là mưu mô quỷ quyệt!
Chử Chấn Phong đang tìm kiếm mẹ con Tân Hoài An cũng nhận được tin tức, biết được Thiên Nam được Liễu Thanh Phong mang về.
Bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh.
Chử Chấn Phong vội vàng bước đến, qua ô cửa kính nhìn đứa nhỏ đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh, trong mắt hắn lên tia máu bên cạnh: “Cậu tìm thấy đứa nhỏ ở đâu? Còn Tân Hoài An thì sao? “Ở vách núi” Liễu Thanh Phong sắc mặt nghiêm túc, lạnh như sắt, ngữ khí cũng rất trịnh trọng.
“Lúc tôi tới, Thiên Nam bị một cây dây leo giữ lại trên vách đá, còn không thấy tung tích Tân Hoài An ở đâu” Thân hình Chử Chấn Phong bỗng nhiên chấn động, chợt nghĩ tới điều gì anh vội quay sang phân phó Vệ Nam: “Lập tức phái người xuống dưới vách núi tìm”
“Không cần đâu, tôi đã tìm ở đó rồi, không có ai cả” Liễu Thanh Phong ngẩng mặt lên nhìn anh, vẻ mặt phức tạp nói: “Hai ngày nay mưa to, vết tích cũng sớm đã bị ủ hết, huống hồ còn xảy ra sạt lở đất nữa. Cho dù người ở dưới chân núi, chắc hẳn cũng đã bị chôn vùi.
Con ngươi Chử Chấn Phong co rút lại, cả người cao lớn giống như mất đi sức lực, dựa vào bức tường phía sau lưng.
Liễu Thanh Phong nhìn thấy phản ứng của anh, môi khẽ giật giật một lúc mới nói ra một câu: “Anh thích người phụ nữ kia sao?”
Chử Chấn Phong mím chặt đôi môi, nhất thời không nói nên lời.
Thích cô ấy?
Mấy ngày nay, anh cảm nhận được nỗi hoang mang, âu sầu và lo lắng mà trước đây chưa từng có, lo sợ rằng điều cuối cùng anh nghe được lại là tin dữ của mẹ con Tân Hoài An.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.