Chương trước
Chương sau
Sắc mặt cô ta nghiêm trọng, không chào hỏi người nhà họ Chử, thậm chí quên băng bó cả miệng vết thương đã trực tiếp ngồi vào trong xe chuyên dụng của mình, bảo tài xế lái xe.
Ngọc Điềm thấy sắc mặt cô ta không đúng, lại nhìn thấy vết thương trên tay cô ta, ngạc nhiên hô lên: “Chị Thanh Hà, trên tay chị nhiều máu thế? Mau quay lại phòng khám xử lý chút đi, lỡ mà để lại sẹo, sau này quay phim cũng sẽ bị ảnh hưởng…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Thanh Hà ngăn lời cô ta nói lại.
Cô ta cụp mắt nhìn, máu đã ngừng chảy từ lâu, chậm rãi ngưng lại thành vết máu đông.
Bây giờ cũng không còn hơi sức đâu để ý vấn đề tay có để lại sẹo không nữa.
Thái độ cậu chủ Chử đối với cô ta, cùng với những lời anh nói với Tân Hoài An một mình trong phòng bệnh.
Khiến cô ta cảm nhận được sự bất an không hiểu nổi mãnh liệt!
Vì sao rõ ràng cậu chủ Chử đã biết Tân Hoài An được Hàn Lệ Thu phái tới mà không xử lý cô ngay lập tức? Thậm chí còn phái người bí mật thu xếp cho mẹ con cô? Bảo vệ cô?
Dù ý trong lời nói của anh là sẽ không chấp nhận cho con trai của Tân Hoài An trở thành cậu chủ nhỏ nhà họ Chử.
Nhưng Vương Thanh Hà không thể vui vẻ chút nào.
Sự quan tâm của anh với mẹ con Tân Hoài An luôn khiến cô ta cảm thấy anh có dự định khác, mọi chuyện không đơn giản như thết Điều khiến cô ta không yên tâm nhất là, lúc cậu chủ Chử vạch trần cô ta ban nãy, ánh mắt đó quá tỉnh táo, thái độ gần như là lạnh lùng.
Dù rằng trước giờ cậu chủ Chử chưa từng thể hiện sự yêu thích đối với cô ta, thế nhưng lần nào xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không nói hai lời ra mặt cho cô ta, ưu tiên cô ta hàng đầu?
Dù cho cô ta có làm chuyện gì sai mà không cẩn thận truyền đến tai anh, chỉ cần cô ta tỏ vẻ đáng thương, thu bớt lại, anh cũng sẽ không bám lấy lỗi sai của cô ta không tha.
Chứ không giống như lần này… dường như là không chịu tha thứ cho cô ta nữa…
Trong lòng Vương Thanh Hà hoảng hốt về nhà.
Trương Mỹ Văn ngồi trên ghế sô pha, bên mặt bị Tân Hoài An vả một cái đang chườm nước đá.
Chồng Vương Bách Điền không ở nhà, bà ta không có người nào để xả giận, chỉ có thể một mình buồn phiền.
Thấy Vương Thanh Hà về, bà ta kích động ấn túi chườm đá trên mặt đứng dậy ra đón: “Con gái, làm gì mà lâu thế mới về? Sao thế này?
Không phải Tân Hoài An thực sự đến nhà họ Chử gây chuyện chứ? Bên nhà họ Chử thái độ thế nào?
Trương Mỹ Văn hỏi một tràng, vội vàng kéo cánh tay của Vương Thanh Hà, sau đó đau đến mức hít vào một hơi như bản năng.
“Ôi trời!” Trương Mỹ Văn thoáng thấy máu, sợ đến mức vội vàng buông tay ra, lo lắng nói: “Sao bị thương thế này? Có phải là đồ khốn kiếp Tân Hoài An khiến cho con bị thế này đúng không?”
Vương Thanh Hà nhìn bà ta rồi lắc đầu: “Tân Hoài An đưa người nhà họ Chử đến phòng khám đông y, yêu cầu Chử Chấn Phong làm xét nghiệm mối quan hệ máu mủ với đứa bé trước mặt mình, kết quả chứng minh hai người chính là cha con”
“Tân Hoài An vậy mà lại có mánh khóe này?!”
Có thể khiến cả nhà họ Chử theo cô ấy đến phòng khám đông y làm xét nghiệm mối quan hệ máu mủ, đã đánh giá thấp cô rồi!
Trương Mỹ Văn lo lắng hỏi: “Vậy thì thái độ của nhà họ Chử..”
“Cậu Chử không định đưa đứa nhỏ về nhà họ Chử”
“Không đưa về sao?” Trương Mỹ Văn sững sờ, sau đó lại vỗ tay khen hay: “Cậu Chử không cần đứa bé này à, tốt quá, thật tuyệt vời! Cho dù Tân Hoài An chứng minh được trong người đứa bé đó chảy dòng máu của nhà họ Chử thì đã sao chứ? Người ta không chấp nhận thì suy cho cùng cũng chỉ là một đứa nhãi ranh khốn kiếp mà thôi!”
Vương Thanh Hà nhìn mẹ cô ta xúc động đến nỗi túi chườm nước đá rơi xuống đất mà trong lòng lại cảm thấy không thể vui nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.