Chương trước
Chương sau
Cô nhắm mắt lại, gạt bỏ những ký ức khủng khiếp đó sang một bên rồi từ tốn nói: “Chử Chấn Phong lòng dạ rất thâm độc, Hàn Lệ Thu lại nham hiểm và xảo quyệt … sói và hồ ly con nào đáng sợ hơn?”
Trương Nhược Phi động đậy cánh môi, nhưng lại không thể trả lời được.
Anh ta biết sự bất lực của Tân Hoài An, dưới tình hình này cô làm gì mà có thể lựa chọn được chứ?
Và cô đã lựa chọn hợp tác với hồ ly thì nhất định phải đắc tội với con chó sói lòng dạ thâm độc đó rồi.
Hiện tại Trương Nhược Phi rất lo lắng về sự an toàn cho tính mạng của Tân Hoài An sau này.
Sau khi anh ta cân nhắc nghiêm túc, liền đề nghị: “Hay là cô lặng lẽ rời đi đi? Tôi sẽ giúp cô…”
“Tôi sẽ không rời xa Thiên Nam đâu” Tân Hoài An mở to mắt ra, ánh mắt kiên định nhìn về phía Trương Nhược Phi, từ chối khéo lòng tốt của anh ta.
“Vương Thanh Hà cũng không phải là loại tốt đẹp gì, để con trai tôi nhận hổ và sói làm cha và mẹ, còn người làm mẹ như tôi lại chạy trốn khỏi nguy hiểm, chỉ lo cho thân mình, tôi không thể làm như thế được”
Cho dù có chết, cô cũng phải ở bên cạnh bảo vệ con trai mình.
Trương Nhược Phi bị sự quyết tâm trong mắt của cô làm cho cảm động, xua tan suy nghĩ trong lòng.
Anh ta nhàn nhạt cười một cái, rồi dứt khoát nói: “Được, vậy thì hãy để cho người làm bố nuôi như tôi cùng cô bảo vệ và che chở cho Thiên Nam”
Mặt khác, người nhà họ Chử đang ở trong phòng bệnh đợi Thiên Nam tỉnh lại, đồng thời thảo luận về vấn đề đứa nhỏ và mẹ của cậu bé là Tân Hoài An phải đi hay ở lại.
Hàn Lệ Thu, người đã làm khuấy đục dòng nước thành công, vừa lòng thỏa mãn rời đi.
Bà cụ Chử Tống Cẩn Dung tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của cậu nhóc nhỏ, khích động đến mức đôi mắt già nua chợt ngấn lệ.
“Lông mày, lỗ mũi và cái miệng này rõ ràng là giống y hệt Chấn Phong thuở nhỏ!” Bà bùi ngùi nói.
Mặc dù đứa bé này là con bài mà Tân Hoài An lấy ra để uy hiếp nhà họ Chử, nhưng bây giờ đã khẳng định được đây chính là huyết thống của nhà họ Chử, là đứa chắt mà bà hằng mong ước.
Tống Cẩn Dung không hài lòng với cách làm lần này của Tân Hoài An, nhưng sẽ không đến nỗi giận cá chém thớt lên người một đứa trẻ.
“Dòng dõi của nhà họ Chử chúng ta không thể lưu lạc ở bên ngoài được, phải đón đứa trẻ này về và sống dưới danh nghĩa nhà họ Chử mới được” Bà trầm ngâm nói.
Chử Hoài Sơn phụ họa: “Mẹ à, mẹ nói không sai, chuyện này lát nữa con sẽ cho người đi lo liệu, nhất định phải viết tên đứa nhỏ vào hộ khẩu chứ”
“Có cần phải tổ chức một bữa tiệc không? Nếu như đã thừa nhận thân phận của đứa nhỏ này, cậu nhóc chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chử chúng ta, thể diện nên có thì nhất định không thể thiếu được” Liễu Giai Tâm đề nghị.
Cả ba người đang thảo luận ở đây, nhưng vẻ mặt của Chử Chấn Phong đang đứng ở một bên lại trông có vẻ u ám và đầy ý tứ sâu xa.
Tống Cẩn Dung liếc anh một cái: “Chấn Phong, cháu nghĩ thế nào?”
Chử Chấn Phong hơi định thần lại, vẻ mặt kiên định nói: “Bà nội nói không sai. đứa trẻ này nhất định phải đón về nhà họ Chử, còn về phần những chuyện khác, sau này quyết định cũng không muộn”
Tống Cẩn Dung quan sát phản ứng của anh trong mắt, khẽ cau mày, không đợi bà lên tiếng, Chử Chấn Phong đã nói trước: “Cháu đi đến chỗ Tân Hoài An một chuyến”
Nói xong, anh bước ra ngoài mà không hề ngoái đầu lại.
“Chấn Phong thằng bé như vậy là..” Vẻ mặt Chử Hoài Sơn vô cùng nghỉ ngờ nhìn về hướng con trai của mình đã rời đi.
“Nên giải quyết Tân Hoài An như thế nào, quả thực là một vấn đề” Liễu Giai Tâm trầm ngâm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.