Đưa mắt nhìn Chử Chấn Phong rời đi, Tân Hoài An thu hồi ánh mắt lại, quay đầu nhìn về phía con trai đang trên bàn phẫu thuật, cũng may là đã cứu được rồi…
Thần kinh vẫn luôn căng thẳng cao độ đột nhiên được thả lỏng, liền cảm thấy kiệt quệ như thủy triều đang dâng lên.
Hai mắt Tân Hoài An chợt tối sầm, thân thể lay động.
Một âm thanh chợt vang lên.
Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của các bác sĩ khác ở trong phòng phẫu thuật: “Cô Tân…”
Tân Hoài An vậy mà lại ngất xỉu ngay trong phòng mổ.
Khi cô từ từ tỉnh lại, khôi phục được ý thức rồi chậm chậm chớp mắt.
Đột nhiên, như một con cá chép ngồi bật dậy khỏi giường bệnh.
“Thiên Nam!”
Cô bật thốt lên tên của con trai mình.
Sau khi điều trị cho Thiên Nam và xác nhận rằng cậu nhóc đã qua khỏi cơn nguy kịch, trong lòng cô nhẹ nhõm rồi người tự nhiên mất hết sức lực và ngã xuống.
Bây giờ còn chưa biết đứa nhỏ ra sao rồi.
Tân Hoài An lạnh mặt, nhấc chăn lên chuẩn bị xuống giường, rồi rút cây kim tiêm truyền dịch trên cánh tay ra, đau đến mức lông mày của cô chợt nhíu lại.
Một cánh tay đè cô xuống lại.
“Đừng lo lắng, Thiên Nam đã không sao rồi, cũng đã có người chăm sóc. Bây giờ cô cần phải nghỉ ngơi đi!”
Từ phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Trương Nhược Phi.
Tân Hoài An ngẩng đầu lên, nhìn anh ta với vẻ mặt phức tạp.
Lông mày của cô khẽ nhúc nhích, nằm lên gối lại, giọng nói có chút khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1164851/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.