Chương trước
Chương sau
Chử Chân Phong lạnh lùng nhíu mày lại: “Lúc trước cậu không hề nói với tôi là cô ấy muốn rời khỏi Hải Lam, đi Châu Thái”
Vệ Nam có vẻ không chắc chắn: “Là tôi không cẩn thận”
Sau đó, cậu ta lại dè dặt liếc mắt nhìn người đàn ông, dò hỏi: “Nếu Tân Hoài An đã không có chuyện gì, vậy… anh Chử, chúng ta vẫn đi sao?”
Đáy mắt Chử Chấn Phong lóe lên tia thâm trầm, rất nhanh đã tiêu tan.
Anh nhàn nhạt nói: “Về bệnh viện”
Bên trong phòng nghỉ ở bệnh viện, khi cầm tờ kết quả kiểm tra, Vương Thanh Hà tống cổ tài xế mà Chử Chấn Phong phái tới cho cô ta ra ngoài, cố nhịn đau, vội vàng liên lạc với Tiêu Mạnh Lương.
Liên tục gọi mấy cuộc điện thoại mới có người nghe máy.
Vương Thanh Hà vội vàng hạ giọng mắng: “Họ Tiêu kia, anh muốn hại chết tôi sao? Anh có biết là cuộc điện thoại đó của anh đã làm ảnh hưởng tới hoạt động bên chỗ tôi, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi thấy!
“Cái gì!” Tiêu Mạnh Lương vừa mới tỉnh dậy, bò lên khỏi mặt cỏ, nhìn xung quanh một vòng mới miễn cưỡng hiểu ra tình hình hiện giờ của mình.
Vừa nghe thấy Vương Thanh Hà Nói, anh ta ngây ngốc trong chốc lát rồi lập tức bừng tỉnh, nắm chặt lấy điện thoại, nổi trận lôi đình nói: “Là con tiện nhân Tân Hoài An kia! Cô ta cố ý đấy!”
“Tân Hoài An?” Sắc mặt Vương Thanh Hà trầm xuống: “Khôi tôi bảo anh xử lý cô ta rồi sao? Anh nói v‹ là đã xử lý xong “Xong cái gì chứ? Đó đều là Tân Hoài An ép tôi nói đấy! Người phụ nữ đó giả vờ trúng kế, không ngờ lại tính kế ngược lại tôi một trận!”
“Anh..” Vương Thanh Hà tức đến thở hồng hộc: “Ngu xuẩn! Tôi phải nói anh thế nào mới được đây! Không ngờ một người phụ nữ mà anh cũng không xử lý nổi, còn bị cô ta uy hiếp?”
“Tôi còn có thể làm gì chứ, lấy châm bạc ra đâm tôi, ông đây cả người đều không còn chút sức lực nào nữa. Người phụ nữ này đúng là ác độc!” Tiêu Mạnh Lương buồn bực nói.
Châm bạc?
Vương Thanh Hà sửng sốt, cô ta quên mất, Tân Hoài An rất hiểu về châm bạc!
hải Có điều, nói cho cùng thì vẫn là Tiêu Mạnh Lương quá ngu!
Cô ta không nên tin vào tên nhãi không đáng tin này.
“Lần này tôi đúng là bị anh hại thảm rồi!” Vương Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ta tiếp tục hạ giọng, sắc mặt âm trầm nói: “Anh nghe đây, kể từ bây giờ anh nhất định phải nghe tôi! Một chữ cũng không được nói linh tinh, nếu không thì tôi và anh đều sẽ xong đời!”
Tiêu Mạnh Lương thấy thái độ của cô ta nghiêm túc như vậy, sắc mặt cũng bắt giác mà trở nên nghiêm trọng: “Được, cô nói đi, tôi nghe hết!”
Vương Thanh Hà hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy tính toán nói: “Nếu như anh Chử tìm anh hỏi chuyện về cuộc điện thoại đó, anh phải nói một cách chắc chắn rằng anh bị Dư Nhiễm mua chuộc. Còn về nguyên nhân, chính là Dư Nhiễm muốn tẩy trắng cho mình, đồng thời muốn đánh tôi một đòn!”
Mà cô ta, cũng sẽ cố gắng bán thảm, ra vẻ đáng thương, giành lấy lòng thương của anh Chử.
Cách này, là Vương Thanh Hà vì quá cấp bách nên mới nghĩ tới, cô †a không quá tin tưởng.
Dù sao thì, nếu như anh Chử thật sự muốn điều tra mọi việc, nhất định sẽ thăm dò quan hệ giữa cô ta và Tiêu Mạnh Lương.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng chuyện tiền nong qua lại của cô ta và anh ta lúc trước đã không giải thích được rõ ràng rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.