Suốt đêm hôm qua Khả Di không một giây phút chợp mắt, cô luôn túc trực bên giường bệnh của Ân Vương Hoàng vì cô sợ, cô sợ anh sẽ có chuyện gì trong lúc cô ngủ hoặc đơn giản là vì cô muốn người anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy sẽ là cô. Bàn tay nhỏ bé ấy vẫn nắm chặt, đôi mắt long lanh cứ chăm chú nhìn Ân Vương Hoàng cho đến khi cô thấm mệt, ngủ đi lúc nào không hay...
Sáng hôm sau, khi ánh sáng chói chang chiếu rọi vào căn phòng, hắt lên chiếc giường bệnh nằm đối diện cửa sổ. Một người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống tai nghe còn tay thì cầm tệp hồ sơ bệnh án bước vào. Nhìn cảnh tượng trong phòng bệnh với người đàn ông trẻ tuổi người đầy vết thương nằm trên giường còn bên cạnh là một cô gái vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi cạnh giường bệnh, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay người đàn ông mà vị bác sĩ cười lắc đầu rồi khẽ nói:
"Đúng là sức mạnh của tình yêu nhỉ? Bà vợ tôi cũng từng lo cho tôi như thế nhưng mà bà ấy lại leo lên giường chen lấn tôi luôn ấy chứ!"
Vị bác sĩ ấy đi đến bên cạnh Khả Di, đưa tay lay nhẹ cô, giọng ôn tồn:
"Cô gái thức dậy đi, đến giờ khám bệnh sáng rồi."
Khả Di giật mình đồng thời mệt mỏi tỉnh dậy. Tối hôm qua cô thức trắng nên giờ người mệt lã đi. Khả Di dụi mắt rồi mau chóng đứng dậy nhường chỗ cho vị bác sĩ. Sau khi bác sĩ khám xong, Khả Di lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-giam-doc-an/1504646/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.