Cô tỉnh dậy. Cô còn nhớ như in cái viễn cảnh u ám đêm qua. Nếu thân dưới cô không trở nên đau nhức, cô thật không dám tin chuyện đêm qua có thật.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh
-Anh là người giúp tôi tìm Hạo Nhiên hôm trước?
Hạo Phong mỉm cười
-Cũng có thể nói như vậy
(tg: tại có bạn nói không hiểu ai là ai nên tg k viết "anh" mà viết tên luôn nha!)
Cô không biết vì sao mình lại bật khóc, cô mím môi muốn lấy sự đau đớn xác thịt mà kiềm nén cảm xúc
Cô không giận anh ta, chỉ giận mình. Cô giận, cô chẳng hiểu vì sao đêm qua, lẫn trong sự đau đớn tủi nhục khi bị 1 người xa lạ xâm hại, cô lại có chút vui sướng hoang lạc. Cô vẫn nhớ đêm qua khi đối phương hôn cô, cô có đáp trả.
Cô biết, người đàn ông đối diện không đơn giản chỉ từng gặp cô ở trung tâm mua sắm, chắc chắn, anh ta đã ở đâu đó trong phần ký ức bị mất của cô. Cô chẳng hiểu vì sao ở bên cạnh anh ta, cô bỗng có cảm giác thân thuộc vô cùng, kiểu cảm giác này không hề có khi cô ở bên Lam Vũ.
Hạo Phong hôn lên trán cô, khẽ áp bàn tay to ấm áp lên gương mặt yêu kiều của cô, rồi nhẹ nhàng mà lau nước mắt
-Em vẫn như ngày nào
Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh
-Anh và tôi, lúc trước quen nhau như thế nào?
Hạo Phong nhíu mày
-Hạ, em đừng gạt tôi, em không quên tôi đúng không?
-Tôi không biết anh là ai, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-cua-tong-tai/1847228/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.