Anh ngồi bên chiếc bàn làm việc xử lý công văn nhìn sơ cũng biết toàn là những công văn quan trọng bởi trong đó có mấy con số mà có hơn 10 con số "0" phía sau (hơi lố, mong mn bỏ qua cho). Dù thế, lâu lâu anh vẫn không quên liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc rồi thở dài mà đếm thời gian
Tính từ lúc anh gọi kêu cô về đến giờ thì cũng gần 1 tiếng đồng hồ. Nhà cô và nhà anh cách nhau chỉ hơn 10 phút ô tô mà thôi, cho là cô có làm khó những vệ sĩ anh phái theo thì bây giờ đáng lẽ cũng phải về rồi chứ. Anh nhấc điện thoại lên bấm số
Bên kia vang lên những hồi "tút" câm lặng
Không 1 tiếng trả lời
Không 1 ai nhấc máy
Anh điên tiết, nhấc máy gọi cho mẹ cô. Nhạc Lam vừa nhấc máy đã nghe 1 thanh giọng lạnh lùng nhưng vẫn không giấu đi được vẻ lo lắng
-Nhật Hạ đã về chưa hả?
-Con bé ra về gần nửa tiếng rồi
-Chết tiệt!
Anh dập máy rồi nắm tay thành quyền mà thoi lên bức tường 1 cú. Các khớp tay đỏ lên đau nhói, nhưng anh vẫn không cảm thấy gì ngoài ngọn lửa trong lòng anh
Như để khiến anh điên đầu hơn, chiếc điện thoại bàn vang lên những tiếng reng chói tai
"Tên quái nào lại điện lúc này?"
Nói thế nhưng anh vẫn nghe máy dù giọng điệu có chút bực bội
-Lần sau gọi đến!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-cua-tong-tai/1847217/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.