-Thầy, em muốn về thăm mẹ
Cô dùng ánh mắt cún con đáng ghét nhìn anh, khiến cho anh phải mủi lòng.
-Nhưng với 1 điều kiện, tôi sẽ cho người hộ tống em về, với lại, không được đi lâu quá...tôi sẽ nhớ em
Cô cười. Anh nói anh nhớ cô, vậy là anh cũng yêu cô, nhưng cũng có thể anh chỉ xem cô là người thay thế, bởi vì ánh mắt anh dành cho cô gái trong bức ảnh đó...ánh mắt ôn nhu mà cô chưa bao giờ được nhận...
...
Về đến nhà, cô liền nhấn chuông inh ỏi. Nghe tiếng than quen thuộc của Nhã Đình, nước mắt cô cứ chực trào ra.
-Tiểu thư?! Là cô thật sao?
Cô khẽ gật đầu, mỉm cười thân thiện.
Nhã Đình buông giỏ thức ăn vừa mua xuống đất mà chạy đến ôm cô thật chặt, khóe mắt cũng rưng rưng
-Tiểu thư, em có biết là chị lo cho em biết nhường nào không hả? Lâm Đức, cậu đâu mất rồi, ra mà xem ai về nè... Lâm Đức...!
Lâm Đức từ trong nhà chạy ra:
-Gì mà mới sáng đã la ó om sòm vậy Nhã Đ...
Đang nói giữa chừng Lâm Đức nhận ra người mà Nhã Đình đang tay bắt mặt mừng chính là cô tiểu thư nhỏ nhắn mà anh thầm kính trọng. Lâm Đức không phải dạng người mau nước mắt như cô hay Nhã Đình nhưng bây giờ, đôi đồng tử của anh cũng đang dần chuyển sắc đỏ
-Em vào gặp mẹ đi, bà chắc cũng nhớ em lắm đó-Lâm Đức bảo
Mãi lo vui với Nhã Đình, cô quên bén đi mất là phải vào ra mắt mẹ trước vả lại, anh cũng không cho cô đi lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-cua-tong-tai/1847216/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.