Sáng hôm sau, thuyền nhổ neo. Sóng biển dập dình đập vào mạn thuyền làm con thuyền xao động lắc lư. Vân Linh bị sự di chuyển của con thuyền làm cho tỉnh lại. Chàng làm vệ sinh cá nhân xong liền qua phòng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì thấy nàng nọ vẫn còn đang say ngủ. Đêm hôm qua Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng uống rượu say quá nên cơ thể phát nóng làm nàng trong cơn say ngủ tự động lột bỏ y phục trên người mà không hay. Hiện giờ nàng chỉ còn mặc nội y mỏng manh bên trong, để lộ ra những vùng da thịt nõn nà đầy khêu gợi. Vân Linh vào phòng nhìn thấy cảnh đó không khỏi lúng túng vội vàng quay ra. Đến gần trưa, tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mới mở cửa bước ra ngoài. Nàng vừa đi vừa đập đập tay vào đầu, miệng nói: – Nhức đầu thật. Uống có một ít mà sao người cứ lâng lâng thế … Vân Linh đã ăn xong, thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tỉnh lại, bước lên boong, liền gọi nàng lại, mời nàng ăn mấy món hải sản đã làm sẵn. Chàng nhìn thấy mặt thiếu nữ nọ sau một đêm say rượu thần sắc kém tươi liền chọc: – Đại lãng cô nương làm gì mà bây giờ mới dậy thế ? Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt nhăn nhó nói: – Khiếp quá. Muội không ngờ rượu ở đây mạnh thật. Đêm rồi muội uống có một tý mà say tới tận bây giờ. Nàng nói vậy mà không nhớ rằng tối qua nàng đã uống hơn chục bát rượu lớn thì làm sao mà không say được. Lạc Băng Băng nói xong liền làm mấy động tác khởi động rồi bắt đầu ngồi ăn. Vừa ăn, nàng vừa hỏi thăm Vân Linh xem đêm qua nàng đã làm gì ? Ai đưa nàng về nghỉ ? Nói chung là mọi thứ đêm qua Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đều quên gần như sạch sẽ. Vân Linh không muốn để Tiểu ma tiên phải xấu hỗ vì chuyện nàng đã làm đêm qua như việc nôn mửa ra và nói năng lung tung nên chỉ trả lời cho qua chuyện. Còn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vừa ăn xong thì lại thấy khó chịu, đầu óc choáng váng. Nàng đứng dậy quay mặt ra ngoài boong thuyền rồi cứ thế mà nôn hết cả thức ăn vừa mới cho vào miệng xong. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bị say sóng. Điều này khiến Vân Linh bất ngờ còn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì nhăn nhó vì khó chịu, phải nhờ Vân Linh đưa về phòng. Về đến phòng Lạc Băng Băng nằm ngay lên giường, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân co quặp lại như một con tôm luộc.
Trong khi đó, con thuyền ra giữa biển sóng gió dập dồn, cảm tưởng như chỗ đứng dưới chân chao đảo theo từng cơn sóng, điều đó lại càng khiến cho Lạc Băng Băng khó chịu hơn. Lạc Băng Băng mặt mày xanh lét ngồi hẳn dậy, một tay ôm ngực, tay còn lại bám chặt vào mép giường, miệng cứ muốn nôn ra trong khi đầu óc và thân hình cứ lâng lâng tựa như không thể kiểm soát nổi. Vân Linh thấy nàng như vậy vội vàng bấm huyệt đạo ở hai bên hổ khẩu tay, chỗ lõm vào giữa hai bên xương, gần nơi y sư thường chẩn mạch để kiềm chế cơn say sóng cho nàng. Mặc khác chàng còn điểm huyệt đạo sau gáy của Lạc Băng Băng rồi bảo nàng ngồi xếp bằng điều khí vận huyết, cố gắng hít vào thật nhiều và thở ra từ từ. Mục đích là để thần kinh được ôn hoà, từ từ thoát khỏi đả kích do sóng biển dập dồn mang lại. Lạc Băng Băng làm theo quả nhiên từ từ dịu lại cơn choáng váng. Nàng nằm xuống nghỉ ngơi sau khi được Vân Linh cho ăn một ít thức ăn giằng bụng. Mấy ngày sau đó, tiểu ma tiên Lạc Băng Băng quen dần với việc đi thuyền trên biển. Nàng không còn bị say sóng nữa nên bắt đầu lên trên boong tàu cùng trò chuyện với mọi người. Hiện giờ con thuyền chở đoàn người đã đi được 4 ngày trời, xung quanh thuyền đâu đâu cũng là nước và nước. Phóng tầm mắt nhìn xa tít cũng không thấy đâu là đất liền. Mọi người bây giờ đã không ai còn háo hức nhìn ngắm biển cả nữa. Việc lên boong tàu cũng thưa dần vì ban ngày thì nắng gắt, ban đêm thì gió biển thổi lạnh dữ dội. Lúc bấy giờ mọi người mới thấy được bản lãnh của các thuyền phu. Bọn họ ngày cũng như đêm đều túc trực trên boong thuyền để điều khiển con tàu chạy đúng hướng. Về con thuyền này vốn được chia làm 3 tầng. Tầng thấp nhất chính là chỗ dành cho đám thuyền phu. Nơi đây thường có khoảng 10- 20 người nam tử lực lưỡng chuyên môn làm nhiệm vụ chèo thuyền. Bọn họ làm việc liên tục gần mấy canh giờ rồi lại thay ca cho kẻ khác tiếp tục chèo thuyền. Đây là một việc làm nặng nhọc và chỉ ai có đủ sức khỏe mới có thể thực hiện và theo đuổi công việc vất vả và gian nan này. Tầng thứ hai là nơi cho đám khách nhân giang hồ trú ngụ và nghỉ ngơi. Nơi đây là chỗ đẹp nhất, sạch sẽ nhất và ngăn nắp nhất. Tầng trên cùng là boong thuyền. Chỗ này là đám thuyền phu và những kẻ lão luyện trong nghề hải hành tụ tập. Bọn người này có nhiệm vụ kéo buồm lên khi gió thuận và hạ buồm xuống khi thuyền đi ngược hướng. Trong số những người ở trên boong tàu thì Tân Lập là người chỉ huy cao nhất. Lão thường xuyên chăm chú theo dõi bản đồ, ngắm la bàn và nhìn sao trên bầu trời để xác định hướng đi đúng nhất cho con thuyền vượt biển. Nghề biển, việc xác định đường hướng giữa muôn trùng sóng vỗ là hết sức quan trọng. Thêm vào đó, những người này còn phải biết nhận đoán thời tiết, đánh giá các nơi có thể phát sinh đá ngầm hay các bất lợi khác để cho thuyền né tránh. Những việc đó đòi hỏi phải là người có kinh nghiệm đi biển dồi dào và phải có một tài năng thiên phú mới có thể làm được. Ở một góc phía sau thuyền là nơi dự trữ nước ăn và thức uống. Nơi này còn dùng để chế biến và cất giữ hải sản bắt được trong ngày để làm thức ăn cho chuyến lữ hành. Mọi người đi trên thuyền trong mấy ngày này cảm thấy khó chịu nhất chính là thiếu nước và thiếu rau xanh. Hai thứ này vốn là của hiếm đối với người đi biển nên được sử dụng cực kỳ hạn chế. Chính vì lẽ đó mà tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cảm thấy hết sức khó chịu. Ăn xong nàng phải dùng nước, thức dậy nàng phải dùng nước, người dơ bẩn nàng phải dùng nước. Những thứ đó bình thời trên đất liền hết sức dễ dàng thì ở trên biển lại bị hạn chế triệt để.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cảm thấy bực bội liền đến nói chuyện với lão trưởng đoàn Tân Lập về việc cung cấp nước uống và nước sinh hoạt cho nàng quá ít. Tuy nhiên, lão trưởng đoàn lại bảo nàng chịu khó chờ đợi thêm chút nữa. Lão nói việc dự trữ nước cho bấy nhiêu người đã được cân nhắc từ ban đầu. Nếu như bây giờ lão cho nàng sử dụng vượt quá mức quy định thì khi thuyền chưa đến nơi mà nước đã hết, như vậy thì thật nguy khốn cho mọi người. Lạc Băng Băng bực lắm liền đem chuyện này nói lại với cô cô Thất Tỏa Chân thì lại không được cô cô đồng tình. Thất Toả Chân hiện đang là người lãnh đạo tối cao ở đây nên ngay lập tức chỉnh đốn cô cháu gái ương ngạnh. Lại còn nói nàng không chịu được khổ, chưa gì đã lắm chuyện rồi. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tủi thân chạy về phòng Vân Linh khóc vùi. Báo hại Vân Linh không hiểu gì hết vẫn phải dỗ dành nàng nọ. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng được Vân Linh dỗ mới lau nước mắt nói: – Thiên huynh xem. Tiểu muội đâu phải là kẻ tham sống sợ chết, cũng chẳng phải là kẻ thấy khó ngại khổ, vậy mà vừa rồi tiểu muội mới xin với Cô Cô muốn được thêm chút nước để tắm gội cho sạch sẽ mà cô cô cũng không cho, còn mắng muội thậm tệ. Muội ức lắm. Vân Linh hiểu ra dịu giọng nói: – Thôi được rồi. Huynh hiểu là cô cô sợ muội dùng nhiều nước thì ảnh hưởng đến việc sử dụng nước của người khác. Muội yên tâm. Nếu muội muốn dùng nhiều nước thì để huynh nhường lại phần nước của huynh cho muội là được rồi. Huynh là con trai, việc tắm rửa cũng không nhất thiết phải một ngày một lần như muội. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe vậy vừa sung sướng lại vừa lúng túng buộc miệng nói: – Muội …. muội … như vậy có được không ? Vân Linh cười mà rằng: – Có gì mà không được. Đây là phần nước của huynh tự nguyện nhường cho muội. Ai có thể trách cứ muội được ? Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng có được thêm nước tắm gội thì thích lắm liền ôm chầm lấy Vân Linh mà hôn vào má chàng rồi tong tong chạy ra khỏi phòng. Khi ra đến cửa nàng còn quay lại nói lớn: – Cám ơn Thiên huynh. Tiểu muội đi lấy nước đây. Vân Linh quay người nhìn lại, đưa tay lên vuốt má thì bóng hình của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã khuất hẳn sau cánh cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]