Chương trước
Chương sau
3 ngày sau, đoàn người do Lạc Thiên Đạo cử đi đã xuất phát. Lãnh đạo quần hùng lúc này chính là Hỏa Long đường Đường chủ Thất Tỏa Chân. Phía sau lần lượt là Tứ hộ pháp Lãnh Kiếm Khách Độc Cô Tinh, phó đường chủ Thiên địa đường La Khuê, phó đường chủ Chấn Ngọc đường Du Thiên Mao Tô Tán, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, Vân Linh và hơn 20 cao thủ Hồng Ma Viện tham dự.
Thực lực lần này có thể nói là mạnh hơn so với chuyến đi lần trước nhiều. Chỉ riêng một mình Hỏa Long Đường chủ Thất Toả Chân mang trong mình hơn chục vũ khí phóng hỏa lợi hại cùng hỏa tinh cầu hàng trăm viên cũng có thể được xem là một đạo quân rồi. Trong khi đó các các cao thủ lợi hại khác như Độc Cô Tinh, La Khuê, Du Thiên Mao Tô Tán, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng võ công đều thuộc hàng thượng đẳng, đủ sức gây khó khăn cho bất kỳ một môn phái giang hồ nào nếu một khi bọn họ quyết chiến.
Phần Vân Linh và hơn 20 cao thủ còn lại cũng đều được đánh giá là tinh minh và nhanh nhạy cả. Đặc biệt là Vân Linh đang giả trang thành gã Lạc Thiên được xem là cao thủ lợi hại nhất trong việc truy tìm tung tích và độn giả.
Đoàn người lên đường khí thế hừng hực, chỉ có Nhạn Nhạn cô nương ở nhà là buồn thôi. Cô nàng đêm qua đã khóc sưng mắt vì không được phụ thân cho đi tham dự cuộc đăng trình đầy cam go này.
Lão Thích Hàn Tùng ích kỷ, hẹp hòi đã cương quyết không cho đứa con gái độc nhất của mình tham gia một cuộc viễn du nơi biển cả nguy hiểm. Lão để mặc cho nàng cầu xin chán rồi tự khắc phải bỏ về phòng thôi.
Lạc Thiên Đạo đã chuẩn bị cho chuyến đăng trình của đoàn viễn du này khá tươm tất. Mọi người đi ra đến bờ biển thì thấy một con thuyền lớn có thể chứa đến hơn 50 người đang đậu sẵn ở bờ biển.
Trên chiếc thuyền này thức ăn, nước uống và mọi vật dụng đi biển đều có đủ cả. Đám thuyền phu đều là những nam tử hán nhân lực lưỡng, da đen cháy dưới ánh mặt trời. Bọn thuyền phu này chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể thấy họ đều là những tay đi biển lão luyện. Sức khỏe và sự nhanh nhẹn có thể thấy trong từng động tác một.
Khi đoàn người do đường chủ Thất Toả Chân dẫn đến, tiến lại gần thuyền thì từ trong thuyền một lão nhân tuổi trạc 50 mươi, thân hình rắn chắc bước ra đón tiếp. Lão mời mọi người xuống thuyền rồi bắt đầu hướng dẫn phòng ngủ và một vài điều linh tinh khác cần thiết cho mỗi người trong chuyến vượt biển sắp tới.
Vân Linh hỏi chuyện đám thuyền phu mới biết bọn người này đều sống dưới sự bảo trợ của Hồng Ma Viện. Hàng năm, Hồng Ma Viện đều cung cấp thực phẩm, thức ăn và đặc biệt là các ngư cụ vốn rất trân quý đối với đám ngư dân này.
Nghe bọn phu thuyền ca ngợi công đức của lão môn chủ Lạc Thiên Đạo, Vân Linh cũng phải phục tài lão biết thu phục lòng người. Lão bỏ tiền ra giúp đỡ người khác thì tất nhiên cũng sẽ được người ta giúp lại. Hay ở chỗ việc làm này hình như đã được dự tính từ rất lâu rồi. Có khi lên đến hàng chục năm trước chứ không phải chỉ là sự giúp đỡ nhất thời. Thế mới thấy con người Lạc Thiên Đạo khôn ngoan và thâm sâu đến mức độ nào.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng được sắp một phòng ở cạnh bên phòng Vân Linh. Điều tình cờ này khiến nàng rất thích thú. Trong số mấy người cùng đi thì chỉ Vân Linh và cô cô Thất Tỏa Chân là thân thiết với nàng hơn cả. Nhưng mà Vân Linh vẫn là người nàng tin tưởng nhất, chàng là Lục ca của nàng cơ mà.
Ngay lúc cất gọn vật dụng cá nhân xong, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã chạy sang phòng Vân Linh để nói chuyện. Nàng hỏi xem Vân Linh đã từng đi biển chưa ? Ở ngoài biển thì ăn uống, sinh hoạt như thế nào ? Nàng cần phải mang theo những gì để phòng khi bất trắc ? …
Hàng loạt câu hỏi đại loại như vậy đã làm Vân Linh bối rối không biết đằng nào trả lời. Rõ là chàng cũng như tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lần đầu tiên đi biển, mấy câu hỏi của nàng ta thì chính chàng cũng không trải nghiệm qua thì làm sao mà nói cho rõ được.
Vân Linh bí quá liền kêu lên cắt ngang cái miệng lanh chanh của vị cô nương kia:
– Thôi được rồi ! Muội muốn biết thì đi hỏi người khác. Huynh cũng giống như muội lần đầu tiên đi biển. Huynh chẳng biết gì đâu.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cười khúc khích nói:
– Muội biết ngay là huynh sẽ nói như vậy. Nào, huynh muội chúng ta cùng đi hỏi lão trưởng đoàn thuyền này xem sao.
Vân Linh bấy giờ mới hiểu ra Lạc Băng Băng hỏi chàng như vậy cũng chỉ vì muốn rủ chàng đi ra ngoài kia nên mới làm bộ đặt ra nhiều câu hỏi như thế.
Chàng đành cười xòa, bỏ lại đám đồ đạc cá nhân ở đó mà theo Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ra ngoài thuyền.
Bên ngoài trời đã về chiều, khung cảnh đẹp tuyệt với mặt trời đỏ ối đang chuẩn bị lặn ở chân trời. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thích chí đứng mãi trên đầu thuyền mà ngắm mặt trời lặn.
Vân Linh đứng nhìn thấy đám thuyền phu đang vận chuyển thực phẩm, nước uống lên thuyền hàng sa số nhiều không kể xiết thì thầm đoán cuộc viễn hành này sẽ mất rất nhiều thời gian đây.
Ở phía xa, lão trưởng đoàn đang nói chuyện cùng Đường chủ Hỏa Long Đường Thất Tỏa Chân. Mấy cao thủ trong đoàn cũng đã lần lượt kéo nhau ra ngoài, cùng ngắm trời đất và hít thở thứ không khí lạ lẫm và trong sạch này của vùng duyên hải.
Hiện giờ con thuyền vẫn đang neo tại cảng. Thế nhưng từ xa mà nhìn ước chừng hơn 50 dặm là vô số các loại thuyền to, nhỏ đủ cỡ đang bơi qua lại.

Lúc bấy giờ chính là thời điểm các thuyền đánh cá đang quay về đất liền, hàng chục con thuyền lớn nhỏ đang từ từ cặp bến. Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa vang vọng đến tận nơi này.
Con thuyền trở đám cao thủ giang hồ được neo tại chỗ khuất ít người để ý, gần bên chồi đá. Nơi đây vốn là khu vực trú ngụ của các nhân vật tai mắt trong vùng nên đám dân đen ít người dám lai vãng. Vân Linh ban đầu thoạt nhìn cũng thấy hơi bất hợp lý. Tại sao khu vực này không hề thấy thuyền nào cặp bến hết cả, trong khi ở đằng xa lại chen chúc những thuyền là thuyền.
Sau một hồi đứng yên quan sát, cuối cùng chàng mới hiểu ra khu vực thuyền của chàng đang đứng là khu vực đặc biệt dành cho người có quyền thế. Bọn người này cũng giống như các địa chủ thống trị ở nơi ruộng đất. Nơi vùng ven biển này thì bọn người có quyền thế chính là kẻ thu mua hải sản, giám sát hoạt động của thuyền phu, cung cấp và phân phối các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt của ngư phủ trong vùng.
Từ đằng xa, một hán nhân thân hình lực lưỡng tay bưng một rỗ lớn các loại hải sản đi đến. Hán tử này thân hình đen sạm, hai bắp thịt ở tay to vồng lên, ngực nở, hông to, sức khỏe chỉ nhìn sơ là đủ hiểu.
Trên chiếc thuyền một ngư phủ nhảy xuống đón hán nhân nọ nói cười sảng khoái. Lát sau, chiếc rỗ to lớn đã được mang lên, bên trong là vô số các loại hải sản khác nhau nhìn rất bắt mắt.
Vân Linh tò mò hỏi thăm hán nhân kia mang nhiều hải sản lên như thế để làm gì?
Hán tử thấy chàng hỏi như vậy thì cúi đầu nói:
– Ở khu vực này xung quanh không hề có thực quán để nhị vị đến ăn được. Do đó, trưởng bối của chúng tôi – Tân Lập mới cho đi mua mấy thứ này về. Tối nay mọi người hãy ăn thử thức ăn tươi sống của ngư dân vùng biển xem sao.
Vân Linh hiểu ra liền nói lời cám ơn rồi quay sang gọi Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đi gặp trưởng đoàn Tân Lập.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt phấn khích nói:
– Tiểu muội từ nào tới giờ chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Qủa là cảnh mặt trời chìm xuống biển hấp dẫn vô cùng. Muội ao ước được đứng ở đây nhìn ngắm mãi.
Vân Linh cười mỉm kéo tay Lạc Băng Băng nói:
– Muội ao ước chuyện đó làm gì ? Ở đây ngày nào chẳng có cảnh mặt trời lặn xuống. Muội chỉ cần ở đây vài ngày thì tha hồ mà nhìn ngắm cho thỏa trí.
Lạc Băng Băng sung sướng nói:
– Lục huynh. Huynh dẫn muội đi đâu đấy ?
Vân Linh quay sang nhìn Lạc Băng Băng cười nói:
– Muội lại quên nữa rồi. Chẳng phải muội muốn chúng ta đi hỏi chuyện lão trưởng đoàn về kinh nghiệm đi biển hay sao ?
Lạc Băng Băng bây giờ mới nhớ việc này chính là do nàng đề nghị. Thế mà bây giờ nàng lại quên mất, phải để Vân Linh nhắc nhở nên không khỏi ngượng nghịu vội vàng kéo tay Vân Linh đi nhanh. Hai người tìm được lão trưởng đoàn Tân Lập thì thấy lão đang chỉ dẫn cho đám thủ thủy sắp xếp mọi thứ trong khoan thực phẩm.
Vân Linh thấy lão bận quá liền nói với Lạc Băng Băng chuyện hỏi kinh nghiệm đó để sau. Dù sao hai người vẫn còn cả một đêm nay mà, tha hồ mà hỏi chuyện về những chuyến hải hành trên biển.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cũng cảm thấy nơi đây bốc mùi tanh tưởi quá nên không tiện dừng lại lâu, liền cùng Vân Linh đi lên trên boong.
Tối hôm đó, mấy người trong đoàn khách giang hồ lần đầu tiên được thưởng thức cách chế biến thức ăn nơi vùng biển. Đại khái mấy món ăn đó chỉ được nướng lên rồi chấm chung với muối mặn. Ấy vậy mà mọi người ăn vào cảm thấy ngon vô cùng.
Những con cua bể to lớn với đôi càng lớn chưa từng thấy được hấp lên đổi màu đỏ ối nhìn thật thích mắt. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ngồi cạnh Vân Linh tự tiện ăn uống như những nam nhân vùng biển. Nàng tay cầm con cua lớn bóc ăn ngon lành, thỉnh thoảng còn uống một chén rượu lớn được đặt ở bên cạnh làm cho khuôn mặt đỏ hồng lên dưới ánh lửa bập bùng.

Trong khi đó, ở gần đó Du Thiên Mao Tô Tán và mấy cao thủ trẻ tuổi khác đang ngồi thưởng thức món tôm nướng. Món tôm này vốn được lão Tân Lập cho người đốt lò nướng ngay tại bàn tiệc. Lão vừa phết mỡ lên từng con tôm đã xiên que vừa trò chuyện với mọi người. Theo lão, việc nướng tôm này cần phải để than thật đỏ, lửa thật cao, lại phải phết mỡ vào từng con tôm thì khi nướng lên tôm mới đủ độ chín vào ăn ngon hơn. Mặc khác, đối với người nướng tôm cũng cần phải khéo léo và đảo đều tay thì tôm mới chín đều. Như vậy mới là người biết nướng tôm chuyên nghiệp.
Mấy người khách giang hồ nghe lão nói thế gật gù ra chiều hiểu biết. Họ vừa ăn, vừa uống rượu đến nửa đêm mới chịu ngừng nghỉ.
Đêm đó, Tiểu ma tiên vui quá uống say bí tỉ. Thất Tỏa Chân cũng không biết làm sao với cô nương đang say rượu này đành bảo Vân Linh đưa nàng về phòng.
Vân Linh đưa được Lạc Băng Băng về đến phòng nàng thì mỹ nhân nọ lại nôn thốc nôn tháo ra, báo hại chàng lại phải một phen dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ.
Lạc Băng Băng say quá khuôn mặt đỏ lự nói:
– Lục huynh. Huynh ở lại với muội đi. Huynh muội chúng ta suốt đêm nay trò chuyện không ngủ. Có bao chuyện muội muốn nói với huynh mà chưa kịp nói.
Vân Linh biết nàng nọ say quá nói năn lung tung nên chỉ cười mỉm bế nàng đặt vào giường rồi đắp chăn lên người nàng nói:
– Tiểu muội ngoan. Muội ngủ đi. Hôm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Lạc Băng Băng níu chặt lấy cổ chàng nói:
– Muội không ngủ. Huynh ở lại đây với muội. Để muội kể chuyện của muội cho huynh nghe.
Vân Linh bị Lạc Băng Băng ôm chặt lấy cổ không chịu buông thì nhìn vào mặt nàng. Chàng thấy mắt Lạc Băng Băng đã nhắm nghiền mà khuôn mặt thì đỏ hồng lên vô cùng. Tuy hiện giờ trong phòng khá tối, nhưng với khoảng cách gần nhau như vậy và nhãn quang sắc bén của chàng thì mọi thứ biểu hiện trên mặt Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng chàng đều nhìn thấy khá rõ.
Tự nhiên Vân Linh cảm thấy tiểu cô nương này thật thơ ngây. Nàng đối với chàng không chút tị hiềm, cũng không chút phòng bị. Nhớ lần trước khi mới đến Hồng Ma Viện chính nàng đã bị chàng sờ mó đụng chạm vào những nơi bí hiểm trên thân thể. Vậy mà sau này, nàng cũng chỉ giận chàng chút thôi, rồi mọi chuyện lại đối xử cùng chàng rất chân tình. Một cô nương như thế thật là đáng quý.
Đối với một thiếu nữ như vậy chàng không thể vũ nhục, lại càng không thể nhân cơ hội nàng ta đang say sưa mà chiếm đoạt tiện nghi. Trừ phi bản thân mỹ nhân muốn thế, còn thì đối với bản thân nàng, chàng không thể phát ra dục niệm làm hại đến xử nữ nọ.
Vân Linh nghĩ vậy liền gỡ nhẹ tay Lạc Băng Băng đang ôm lấy cổ chàng ra. Rồi đặt nó vào trong chăn. Chàng nhìn nàng nằm im trong giấc ngủ say một thoáng, đôi môi nhỏ nhắn chúm chím cười, khuôn mặt thánh thiện ngây thơ giống như nàng tiên đang say giấc ngủ.
Vân Linh cảm giác trong lòng chùng xuống, nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa lại rồi đi về phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.