“Thử nghĩ mà xem, ta hiện tại có thể gián tiếp chi phối Minh giáo và phái Võ Đang. Nếu ta có thể hướng mũi kiếm của hai thế lực lớn nhất trên giang hồ này chĩa về phía toàn bộ các thế lực còn lại. Triệu quận chúa hẳn là rất yêu thích trông thấy cảnh này a!” – Ngô Chính tiếp tục tung thả mồi câu của mình.
Hành vi giấu đầu lòi đuôi của Triệu Mẫn bao lâu nay phái người sát sao theo dõi các nhân vật có danh tiếng địa vị trên giang hồ, sớm đã không qua mắt được Ngô Chính. Vì thế hắn cũng không cần giấu diếm ưu thế nắm giữ bố cục của mình hiện nay, đồng thời cũng là bày tỏ thành tâm muốn được hợp tác.
“Ngươi, không phải là rất chán ghét quân Nguyên ư!?” – Triệu Mẫn tỏ ra vô câu vô thúc, khiêu mi đáp lời.
Nghe vậy Ngô Chính chỉ cười nhạt đáp: “Không sai, nhưng không chỉ quân Nguyên, vật làm ta chướng mắt vẫn còn rất nhiều a.”
“Thế ư!? Ngươi muốn ta làm gì đây?” – Triệu Mẫn chống tay lên cầm, thản nhiên đối đáp.
Ngô Chính ngay thẳng nói: “Đơn giản! Chỉ cần ngươi toàn lực giúp ta không để những lão quái vật kia tìm đến ta phiền toái. Ngược lại ta sẽ ổn thỏa làm thay phần việc của ngươi, thậm chí là làm tốt hơn gấp mấy lần. Hơn nữa ta nghĩ cả hai việc này đều là trong tầm khả năng của ta và ngươi. Ngươi thấy điều kiện này rất không tồi chứ!?”
Sau khi xác định “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” thế giới này không đơn giản như hắn nghĩ, Ngô Chính đã sớm suy đoán được mấy phần thực hư bên trong.
Trước đó A Đại đột nhiên xuất hiện tại trung nguyên châm ngòi ly gián phái Võ Đang với ngũ đại môn phái, còn A Tam thì một mực theo dõi động tĩnh của Ngô Chính suốt chặng đường không có bất kỳ động tác nào. Nhưng đừng quên thủ hạ đắc lực nhất của Triệu Mẫn là Huyền Minh nhị lão, còn có cả A Nhị vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Thử hỏi ba người này lúc bấy giờ là đang làm việc gì!?
Lại nói ngoại trừ phái Nga My chỉ có Duyệt Tuyệt sư thái chống đỡ ra, thì tứ đại môn phái còn lại nội tình cực kỳ thâm hậu vững chắc, nhưng khi toàn bộ cao tầng lực lượng tổn thất nặng nề vẫn không có bao nhiêu động tĩnh là như thế nào!? Kể cả lão quái vật từng uy hiếp Đông Phương Bạch, bao che cho Hà Thái Xung lần trước cũng cố tình ẩn giấu hành tung, không dám trực tiếp can thiệp.
Đây là nói từ trong bóng tối chắc chắn là có vật cản nào đó khiến bọn hắn nhùn tay nhùn chân không dám manh động. Ngô Chính suy đi nghĩ lại mãi cũng chỉ có duy nhất một đáp án, chỉ có thể là quân Nguyên cao tầng cố ý dở trò.
Triệu Mẫn sở dĩ cho người theo dõi Ngô Chính là vì hành vi của hắn trong lúc vô tình trợ giúp rất nhiều cho nàng. Nếu Ngô Chính suy đoán không lầm thì lão quái vật kia không dám cứng rắn làm khó Đông Phương Bạch cũng không ngoài nguyên do nàng là nữ nhân của Ngô Chính.
Thử nghĩ Võ Đang Thất Hiệp cố gắng bảo vệ Ngô Chính đã chứng minh hắn có mối quan hệ rất mật thiết với Trương Tam Phong, hoàn toàn có thể xem như là hậu bối. Hơn nữa trong thời điểm đó, Ngô Chính lại được Triệu Mẫn nữ nhi của Nhữ Dương Vương từ trong bóng tối dẹp đường để hắn tự ý tác oai tác quái.
Một người trong lúc vô tình lại nhận được bảo bọc chăm sóc từ hai cái thế lực khủng khiếp như vậy, là ai dám không kiêng kỵ mà làm khó Ngô Chính!? Đương nhiên là ngoại trừ mấy tên tiểu tốt vô tri kia ra, thì chí ít những lão quái vật kia sẽ không dám đánh cược một phen. Bằng không Ngô Chính dám càn quấy vô kỵ như vậy sớm đã chết một trăm ngàn lần rồi.
“Ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi trong tay có Ỷ Thiên kiếm liền có thể ung dung đến tận nơi đây để ra điều kiện với ta!?” – Triệu Mẫn thản nhiên nói.
Trong mắt nàng Ngô Chính quả thực quá mức tự cao tự đại, tự cho là đúng. Bây giờ tác dụng của hắn đối với nàng phải nói là cực nhỏ. Nhất là sau khi Ngô Chính dấy lên tranh đấu giữa các thế lực môn phái đã là hoàn thành mỹ mãn yêu cầu của Triệu Mẫn đối với hắn. Cho nên lần trước A Tam mới không ngần ngại mà nuôi nấng sát tâm đối với Ngô Chính. Đơn giản là vì Triệu Mẫn đã không còn thiết tha lợi dụng hắn nữa mà thôi.
Chưa kể Ngô Chính trong lúc vô hình có thể ít nhiều chi phối cả Minh giáo và phái Võ Đang. Nếu Triệu Mẫn lại để Ngô Chính sống lâu thêm một chút, có khi sẽ không thể kiểm soát được hắn nữa mà tạo thành hậu hoạn khôn lường.
Ngô Chính lúc này có thể cảm nhận được ánh mắt bất thiện của tám tên thợ săn kia đang chăm chăm bao trùm lấy mình. Nhưng điều này không thể đe dọa được hắn, vẫn rất điềm tĩnh đáp lời: “Ta có thể đến, tất nhiên là có thể đi. Cho dù là Huyền Minh nhị lão đến đây khó nói cũng không thể giữ chân được ta a. Nhưng đáng tiếc hai người bọn hắn không tại, bằng không ta cũng muốn kiến thức một chút Huyền Minh Thần Chưởng là lợi hại như thế nào!”
Triệu Mẫn nghe thế không khỏi ngạc nhiên. Ngô Chính hiểu biết quá nhiều chuyện không nên biết, khiến nàng nhất thời nổi lên sát tâm với hắn. Nhưng là Triệu Mẫn vẫn rất kìm chế, khẩu thị tâm phi nói: “Lục Mạch Kiếm Tiên nghe danh đã lâu, là anh hùng hào kiệt trên giang hồ, hôm nay được diện kiến quả thực là danh bất hư truyền a.”
“Ha ha... là nhờ quận chúa ưu ái, ta mới có thể được như ngày hôm nay.” – Ngô Chính đột nhiên hài hước cười to, thâm ý đối đáp.
Triệu Mẫn đột nhiên nghiêm mặt nói: “Việc này để ta rất hiếu kỳ a, ngươi là làm sao biết được nhiều chuyện như vậy!?”
Từ trong giọng điệu của nàng có thể nghe ra mùi thuốc súng, chẳng khác nào là đang trắng trợn uy hiếp lấy Ngô Chính, tựa hộ là muốn bức cung.
“Ta chỉ biết những việc nên biết, những việc có thể bảo toàn mạng sống cho ta, như là... Thiếu Lâm tự chẳng hạn!?” – Ngô Chính an nhiên tự tại, không đoái hoài đến Triệu Mẫn và đám người thợ săn kia nhe nanh múa vuốt.
“Hừ!”
Triệu Mẫn không vui hừ lạnh một tiếng, tức khắc tám tên thợ săn phía sau nhanh tay kéo cung, tám cái mũi tên đều nhắm thẳng vào đầu của Ngô Chính. Đồng thời điểm, hai cỗ khí thế cường đại từ phía hậu đường lấn át hết thảy khí tức của những người đang ẩn nấp, trực tiếp áp bách đến Ngô Chính, khiến hắn trong một khoảnh khắc chịu đựng áp lực cực đại.
“Giả mù sa mưa, chút âm mưu quỷ kế của ngươi không phải là chỉ mỗi mình ta nhìn thấu. Ngươi cho rằng sát nhân diệt khẩu là có thể giải quyết hậu hoạn này!?” – Đối mặt không khí giương cung bạt kiếm hết sức khẩn trương, Ngô Chính ngược lại càng khí định thần nhàn, vân đạm phong khinh không chút mảy may lo sợ.
Triệu Mẫn âm trầm chất vấn: “Còn có ai biết được chuyện này!?”
“Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng chỉ sợ ngươi thà không biết còn hơn.” – Ngô Chính mỉm cười đáp.
Hắn âm thầm khuếch đại tự thân khí cảm, ngay lập tức phát hiện được thân phận của một người phía sau hậu đường là ai. Loại khí thế này trước đây Ngô Chính đã may mắn gặp qua một lần, không ai khác tên này chính là A Đại. Mà người có thể phát ra khí thế không mấy chênh lệch so với A Đại, cũng chỉ có thể là A Nhị mà thôi. Bởi vì A Tam đã chết dưới tay Ngô Chính rồi.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]