Chương trước
Chương sau
Thanh niên lặng thinh nghe hai người Ngô Chính hữu thuyết hữu tiếu mỉa mai châm biếm, nhất thời trong lòng có một cỗ lửa giận nhen nhóm. Nhưng là hắn chỉ có thể bất đắc dĩ kìm chế xung động của mình. Thực lực của Ngô Chính không phải là hắn không biết. Thi thể của A Tam và hơn năm mươi tên binh lính quân Nguyên vẫn còn tươi mới, thanh niên không dám đùa giỡn với tử thần.

Ngô Chính nhìn qua thanh niên, thần thái tỏ ra rất thỏa ý gật đầu nói: “Ngươi làm rất tốt a, đi thôi!”

Nghe vậy thanh niên sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm tức giận. Ngô Chính quả thực là được nước lấn tới, khinh người quá đáng khiến hắn càng nhịn càng nhục, uất ức không thôi.

Nhưng rồi hắn vẫn rất biết điều quay lưng đi trước dẫn đường, cước bộ di chuyển có phần vội vàng gấp gáp. Sợ rằng nếu lại nán thêm lâu, Ngô Chính có thể sẽ khiến hắn tức giận đến thổ huyết mất.

Ngô Chính thấy thế cũng không châm chọc hắn nữa, ổn định nối gót theo sau. Phía hậu phương Đông Phương Bạch lẳng lặng dõi nhìn, bất giác trong tâm lại nổi lên một cỗ bất an khó định, để nàng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho Ngô Chính.

...

Ngô Chính theo chân thanh niên kia đi tới, vượt qua con đường lát đầy đá trắng dẫn đến một trang viện, có sông nhỏ uốn khúc vây quanh, trên bờ sông trồng đầy các hàng dương liễu xanh tươi. Phong cảnh thanh đạm nơi đây để Ngô Chính tinh thân trở nên rất thư thái.

Lúc này trang môn cửa chính chậm rãi mở ra, cầu treo từ từ hạ xuống. Ngô Chính đưa mắt nhìn đến liền thấy Triệu Mẫn trong bộ bạch y giả trang nam nhi, sớm đã đứng ngay tại cửa chính nghênh đón.

Triệu Mẫn tiến lên chấp tay hành lễ, khiêm tốn nói: “Lục Mạch công tử có tâm đến thăm tệ xá quả thực là rạng rỡ cho chúng ta, xin mời!”

Nàng vừa nói lại vừa hơi liếc mắt nhìn sang tên thanh niên kia, trong một khắc nhất thời trong mắt lấp lóe một tia kinh nghi. Nhưng nàng nhanh chóng khí định thần nhàn, làm ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra.

“Triệu quận chúa hơi quá lời rồi, phải nói là vinh hạnh cho tại hạ mới đúng!” – Ngô Chính mỉm cười nói.

Triệu Mẫn nghe thế bỗng nhiên chau mày nhìn hắn, một hồi lại bình giọng nói: “Chẳng hay Quỷ Sát công tử cố ý tìm đến gặp ta, là có chuyện gì khó xử hay chăng!?”

Quả nhiên Ngô Chính ngay thẳng đi vào vấn đề chính liền khiến cho Triệu Mẫn thay đổi thái độ đến chóng mặt. Mới đó nàng còn hữu lễ gọi hắn là “Lục Mạch công tử”, ngay sau đó đã chuyển thành “Quỷ Sát công tử”.

Nên biết Ngô Chính có hai cái ngoại hiệu. Lục Mạch Kiếm Tiên là để ca ngợi thanh danh của hắn, còn Quỷ Sát Kiếm Ma chẳng khác nào là bêu xấu rêu rao tiếng thúi. Triệu Mẫn đây là thoại lý hữu thoại, cố ý châm chọc Ngô Chính mà thôi.

“Không sai, chuyện khó xử không nên ở giữa thanh thiên bạch nhật mà phơi bày. Triệu cô nương không phải là có chút sơ ý hay sao!?” – Ngô Chính tuy là thấu được ẩn ý trong lời nói của Triệu Mẫn nhưng không mấy tức giận, ngược lại càng là tỏ ra hòa khí cười nói, đồng thời hắn còn đổi xưng hô thành “Triệu cô nương” để đáp trả lại nàng.

Triệu Mẫn nghe thế liền dùng tay vỗ vỗ trán mình, tỏ ra có chút thất thố, lại nói: “Quỷ Sát công tử danh tiếng gần đây quá thịnh, để tiểu nữ hôm nay được diện kiến có phần cảm thấy bối rối vô cùng, thỉnh công tử thứ lỗi bỏ qua cho!”

Nói xong nàng nép người qua một bên làm động tác mời, để Ngô Chính không khỏi cảm khái trong tâm: “Nha đầu này miệng lưỡi thật sắc bén, khua môi múa mép trình độ cũng rất lợi hại a.”

“Không dám, không dám!” – Ngô Chính khua tay khiêm tốn đáp, song lại không chút khách khí đi qua chiếc cầu treo.

Ngay khi Ngô Chính đi qua, chiếc cầu liền nâng lên, cửa chính trang môn cũng đóng lại. Triệu Mẫn nháy mắt ra hiệu đám thủ hạ của mình lui ra, sau đó tự mình làm người dẫn đường tiến vào đại sảnh.

Đi đến phía trước đại sảnh, Ngô Chính để ý thấy trên cao có treo một tấm biển lớn viết bỗn chữ đại tự Lục Liễu Sơn Trang. Một bên kia tuờng còn treo một bức tranh tương đối lạ lẫm, Ngô Chính xem qua nguyên tác nhưng không mấy chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này. Trên bức tranh vẽ tám thần mã, kiểu dáng hùng dũng uy nghiêm rất có khí thế. Chung quanh bốn phía đại sảnh còn có đủ loại thư họa rất tinh xảo bắt mắt.

Tuy vậy nhưng Ngô Chính không có nhã hứng thưởng thức loại thú vui xa xỉ này, liền không khách khí đi qua một bên hàng ghế dùng để tiếp khách, chọn vị trí đầu tiên mà ngồi xuống.

Triệu Mẫn thấy thế cũng không nói lời nào, tự mình đi lên mấy bậc thang trong sảnh đường, tại vị trí chủ tọa mà ngồi xuống. Đồng thời điểm, phía sau hậu đường có tám tên thợ săn tùy tùng đi đến, chia đều thẳng người đứng ở hai bên Triệu Mẫn.

“Triệu cô nương thật là thịnh tình khoản đãi, để tại hạ trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích a!” – Ngô Chính thản nhiên cười nói, cố ý mỉa mai châm biếm.

Hắn sao có thể không hay biết Triệu Mẫn muốn dùng biện pháp cứng rắn để đối phó với hắn. Từ hành động đóng cửa nhốt chó, cho đến giăng sẵn thiên la địa võng đợi Ngô Chính lọt lưới cũng đã nói lên tất cả.

Ngô Chính có thể cảm nhận được bên ngoài đại sảnh và cả bên trong hậu đường đều có hơi thở khí tức của cao thủ ẩn náu. Sở dĩ tám tên thợ săn kia lộ diện chỉ là để bảo đảm an toàn cho Triệu Mẫn, phòng trường hợp Ngô Chính tự tung tự tác bắt lấy nàng để uy hiếp.

“Ngươi mục đích đến tận đây tìm ta là vì điều gì?” – Triệu Mẫn nghiêm mặt chất vấn, cao cao tại thượng nhìn xuống Ngô Chính.

Ngược lại điều này không có bao nhiêu tác dụng, Ngô Chính bình thản dựa lưng ra ghế, vân đạm phong khinh đáp: “Mục đích của ta cũng giống như ngươi, khiến giang hồ trở nên hỗn loạn, sau đó thừa nước đục thả câu.”

Triệu Mẫn nghe thế liền chau mày trầm mặc. Ngô Chính lời lẽ quá mức thẳng thắn, trực tiếp không chút kiêng kỵ nói rõ mục đích của hai bên, khiến nàng không khỏi phải một lần nữa suy tính thật kỹ lưỡng vẹn toàn.

Đúng như Ngô Chính nói, cũng tương tự như khi hắn còn tại bên trong “Tiếu Ngạo Giang Hồ” thế giới. Quân Nguyên Mông nguyện vọng lớn nhất lúc này chính là trấn áp thâu tóm giang hồ trung nguyên, gầy dựng triều đại lớn mạnh của mình. Cho nên Triệu Mẫn xuất hiện ở đây không ngoài mục đích gây náo loạn cho giang hồ, khiến các đại thế lực vì xâu xé tranh chấp mà suy yếu lẫn nhau, tạo thành cơ hội để cho quân Nguyên tiêu diệt tất cả.

Lại nói trong khoảng thời gian này hành vi của Ngô Chính cũng mười phần tương đồng với Triệu Mẫn. Vì thế cho nên nàng chỉ cho người theo dõi hắn mà không phải là ra tay diệt trừ hậu hoạn. Kể cả lần này Ngô Chính uy hiếp và giết chết A Tam cũng không thể qua mắt được Triệu Mẫn, nhưng nàng vẫn rất kiên nhẫn ngồi xuống thương lượng với hắn.

“Thử nghĩ mà xem, ta hiện tại có thể gián tiếp chi phối Minh giáo và phái Võ Đang. Nếu ta có thể hướng mũi kiếm của hai thế lực lớn nhất trên giang hồ này chĩa về phía toàn bộ các thế lực còn lại. Triệu quận chúa hẳn là rất yêu thích trông thấy cảnh này a!” – Ngô Chính tiếp tục tung thả mồi câu của mình.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.