Chương trước
Chương sau
Ngô Chính lại lắc đầu đáp: “Ngươi diễn xuất quá kém. Ta biết các ngươi có ký hiệu riêng của mình. Tốt nhất ngươi không nên lại câu kéo thời gian, thử thách độ kiên nhẫn của ta!”

“Tại sao người lại biết nhiều như vậy? Ngươi đã từng điều tra qua bọn ta ư!?” – A Tam không bỏ được nghi vấn, buột miệng hỏi.

Ngô Chính không mấy nghĩ ngợi liền đáp: “Không hẳn, chỉ là có một vài sự việc diễn ra theo chiều hướng ta không thể nào lường trước được. Nhưng khi nghĩ đến mục đích của quân Nguyên, ta liền có thể tự mình tìm lời giải đáp.”

Mặc dù lời Ngô Chính thốt ra khỏi miệng vẫn luôn thật giả khó phân, nhưng là hắn nói không sai. Giả thuyết Ngô Chính không đọc qua nguyên tác, cũng không biết chút gì về “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” kịch bản diễn ra, thì hắn hoàn toàn có thể suy đoán theo chiều hướng tương tự như lời nói của mình. Chưa kể Ngô Chính trước nay vẫn rất yêu thích nắm giữ bố cục trong tay, hiện nay mặc dù không chuẩn bị quá nhiều nhưng bản năng vẫn là như thế, không sai biệt là bao.

A Tam nghe xong càng trở nên kinh nghi bất định, quả nhiên lời nói của Ngô Chính khiến cho hắn quá đỗi sợ hãi.

Phải biết ba người huynh đệ A Tam trà trộn vào trung nguyên đã từ rất lâu rồi, đồng thời dàn xếp mọi việc trước nay đều là đâu vào đấy không có bao nhiêu động tác thừa. Trong đó kể cả tranh chấp giữa Minh giáo và ngũ đại môn phái tuyệt đối cũng không thiếu dấu tay của bọn hắn, nhưng rồi thì sao!? Từ trước tới nay vẫn không một ai phát hiện hay biết được sự thật này. Thế nhưng thâm ý bên trong lời nói của Ngô Chính chẳng khác nào là phanh phui toàn bộ sự kiện khó hiểu diễn ra trước đây cả.

Tuy nhiên có thể đây chỉ là lời nói quẩn quơ của Ngô Chính mà thôi. Nhưng A Tam không thể ngăn được suy nghĩ sâu xa của mình.

Trông thấy biểu hiện của A Tam trong mắt, Ngô Chính rất hài lòng âm thầm gật gù nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lạnh nhạt, trầm giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là muốn tận dụng cơ hội này hay không? Hay là người cho rằng vừa rồi giao thủ đã là toàn bộ thực lực của ta!?”

Dứt lời Ngô Chính liền bộc phát khí thế của mình áp bách A Tam, đồng thời lục đạo kiếm khí ẩn hiện múa quanh người hắn. Tựa hồ Ngô Chính đã rất thiếu kiên nhẫn, chỉ cần một lời không hợp liền muốn giết người.

“Khoan đã...”

A Tam nhất thời hoảng hốt hô lên, đồng thời cũng tranh thủ thời gian súc thế đề phòng Ngô Chính lại không nói một lời đã ra tay.

“Muốn ta giúp ngươi có cơ hội gặp được quận chúa không phải là không thể. Nhưng là nhất định phải đến tận nơi mới được, quận chúa sẽ không tự mình đi gặp người khác.”

“Ngươi là muốn dụ dỗ ta vào hang cọp!?” – Ngô Chính thần sắc âm trầm, gằn giọng uy hiếp.

A Tam khẩn trương đáp lời: “Không, người hiểu lầm! Quận chúa tính cách rất kiêu ngạo ương bướng, tuyệt đối sẽ không tự mình xuất đầu lộ diện chỉ để gặp ngươi.”

“Ha ha, ta chỉ đùa ngươi thôi. Ta thích nhất là chui đầu vào hang cọp a!”

Ngô Chính dí dỏm cười nói, để A Tam trợn mắt hốc mồm không thôi. Ngô Chính lật mặt tựa như là lật một trang giấy vậy, quả thực là vô cùng điêu luyện nhuần nhuyễn a.

“Chuyện này xem như là đã quyết định xong, chúng ta tiếp tục đi thôi!” – Ngô Chính lại tươi cười như hoa, thản nhiên đối đáp.

“Tiếp... tiếp tục!?” – A Tam khóe môi giật giật, có chút dở khóc dở cười hỏi lại.

Nhưng là Ngô Chính không mấy để ý đến hắn, vẫn cứ ung dung nắn khớp các ngón tay, ưỡn ngực vươn vai, lắc hông lắc eo làm đủ các loại động tác khởi động “tập thể dục buổi sáng”. Mặc dù bây giờ đang là ban đêm nhưng cũng không mấy ảnh hưởng đến thú vui chơi đùa của Ngô Chính.

Một bên Đông Phương Bạch nhìn lấy trong mắt cũng không khỏi hài hước che miệng phì cười. Ngô Chính ác tâm quả nhiên là rất lợi hại, nàng có chút cảm thấy bi hài khốn khổ cho A Tam.

Trước đó mặc dù Ngô Chính không toàn lực triển khai Thất Thương Quyền để đả thương A Tam. Nhưng là uy lực của bảy loại mãnh kình liên tiếp chấn vào khiến A Tam chịu đựng không ít tổn thương, bây giờ chưa chắc đã có thể phát huy được bảy tám thành công lực của mình. Nếu lại tiếp tục giao đấu, không nghi ngờ Ngô Chính đây là muốn biến A Tam thành bao cát để hắn mặc sức thí luyện quyền đầu.

“Ngươi chuẩn bị xong chưa?” – Ngô Chính thánh thiện hỏi thăm.

“Ách...”

A Tam nước mắt muốn rơi, nghẹn ngào đáp: “Chưa... ta chưa...”

Vù!

Chưa kịp nói hết câu, trước mắt A Tam lúc này đã xuất hiện một cái đầu quyền vô cùng quen thuộc che khuất đi tầm nhìn của hắn. Tiếp đến chỉ nghe một tiếng “binh”, A Tam cảm thấy đầu óc lại tiếp tục quay cuồng choáng váng, thân thể trở nên nhẹ bẫng tựa như là đám mây đang lơ lững trên bầu trời kia. Sau đó... sau đó là gì hắn cũng không biết nữa, chỉ nhớ trong lúc mơ hồ tưởng chừng có người đang giúp hắn xoa bốp toàn thân, khiến cơ thể hắn “sung sướng” đến rã rời không thể cử động được nữa mà thôi.

-------*-*-------

Năm ngày sau.

Núi Võ Đang cách mặt biển hơn ba trăm trượng nằm ở phía tây bắc bên bờ nam sông Hán. Nơi này quanh năm đắm mình chìm trong vân vụ, bên trên các tòa đại điện kiến trúc cổ kính san sát kề nhau, không khí lại có phần trầm ngâm êm ả, khiến những người đặt chân đến nơi đây đều có một loại cảm giác vô ưu thanh tịnh đến khó tả.

Lúc bấy giờ ở phía hậu phương đại điện Võ Đang, bên trong một gian phòng nhỏ đơn sơ chỉ có một bộ bàn ghế và hai chiếc giường đặt cạnh gần nhau. Trên chiếc giường có hai tên hán tử đôi mắt nhắm nghiền đang nằm yên bất động, toàn thân băng bó kín mít chỉ còn chừa lại khuôn mặt của bọn hắn. Từ thần sắc của hai người này, có thể dễ dàng nhận thấy một loại tư vị thê lương sầu thảm khiến người ta nhìn vào mà thương xót không thôi.

Đứng kế bên cạnh chiếc giường, có một lão giả râu tóc bạc phơ và hai người đạo sĩ trung niên trước đó từng đồng hành cùng Ngô Chính qua một khoảng thời gian ngắn ngủi. Hai người này chính là sư huynh đệ Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình đã an toàn trở về núi Võ Đang. Còn lão giả bên cạnh không ai khác chính là chưởng môn của phái Võ Đang – Trương Tam Phong.

“Rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn đến như vậy, nhị sư huynh và tứ sư huynh lẽ nào đã không còn cách cứu vãng nữa ư!?” – Ân Lê Đình hai mắt đỏ bừng ngấn lệ, không kìm chế được giận dữ mà lớn tiếng quát lên.

“Lục sư đệ cố gắng nén bi thương, bây giờ là lúc nên thật tỉnh táo mới đúng.”

Tống Viễn Kiều biết lục sư đệ của mình Ân Lê Đình là người giàu tình cảm dễ xúc động, cho nên không mấy trách cứ, chỉ vỗ vai hắn nói lời an ủi.

“Sư phụ, không biết người là đang nghĩ gì?” – Tống Viễn Kiều lại quay sang Trương Tam Phong nhẹ giọng hỏi.

“Ài... toàn bộ gân mạch đều đã bị phá hủy, đến cả Vô Kỵ đứa bé này y thuật tinh thông xuất chúng cũng vô phương có thể cứu chữa.” – Trương Tam Phong ngậm ngùi lắc đầu thở dài.

Hai người hán tử đang bất tỉnh nhân sự nằm trên chiếc giường không ai khác chính Du Liên Châu và Trương Tùng Khê. Hai người này đã trước một bước được đưa trở về núi Võ Đang, không những thế còn là thương tật đến tàn phế không thể đi lại. Hết thảy diễn ra đều không ngoài suy đoán của Ngô Chính, chỉ khác là cách thức của nó mà thôi.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.