A Tam là minh bạch tuy bề ngoài hắn nắm giữ thượng phong nhưng thực chất lại là người đang cam chịu hạ phong. Cục diện lúc bấy giờ không cho phép A Tam có nhiều lựa chọn cho lắm. Một khi chọn cách tẩu thoát liền sẽ bị hai người Ngô Chính hợp lực vây giết, quả thực là tiến thoái lưỡng nan a.
“Đợi ta một chút, ta cảm giác bả vai có chút nhức mỏi.” – Ngô Chính khua khua cánh tay, nhăn nhó nói.
Vù!
Nhưng vừa dứt lời Ngô Chính liền phóng ngươi lao tới, tiếp tục thi triển Thất Thương Quyền chủ động đưa mình vào cận chiến.
“Tiểu tử vô liêm sỉ!”
Đối diện Ngô Chính lao đến A Tam trong mồm quát to, đồng thời khẩn trương tránh né tranh thủ thời gian súc thế tiếp chiến.
Một quyền, hai quyền, ba quyền của Ngô Chính xuất ra toàn bộ đều đánh vào không khí. Bất chợt trực giác cảnh báo cho Ngô Chính tình cảnh vừa rồi có thể lại tiếp tục diễn ra lần nữa. Bất đắc dĩ Ngô Chính đành phải chọn cách ngưng lại thế công, giật ngược lui về sau mấy bước.
Rít...
Ngay thời điểm đó tiếng rít gió lại lọt vào tai, Ngô Chính đã sớm căng mắt chú ý quan sát. Chỉ thấy A Tam nghiêng người bật sang một bên, đồng thời một quyền tung ra đánh ngược về phía còn lại. Cách này quả nhiên có thể trong phút chốc đánh lừa tầm nhìn của đối thủ, hơn nữa tốc độ quá nhanh đến cả khí cảm cũng không thể bắt kịp được.
“Tiểu tử thúi, ngươi quá mức bỉ ổi!” – A Tam thất thủ tư thế xấu xí, tức giận bừng bừng mắng quát.
“Ha ha, một chiêu dùng hai lần không khỏi có chút quá xem thường ta đi. Lại đến!” – Ngô Chính hài hước cười thật to, tâm trạng tựa hồ là rất hào hứng.
“Ngươi...”
A Tam vừa định nói gì đó, nhưng tức khắc cảm nhận được một cỗ đau điếng truyền đến từ bên phần vai. Sau đó cả người hắn lại tựa như lò xo nhảy bật bắn ngược ra bờ sông. Tình huống mười phần tương tự như Ngô Chính trước đó gặp phải.
Không nghi ngờ Ngô Chính vừa rồi là thi triển một trong hai môn khinh công lợi hại bậc nhất bên trong Cửu Âm Chân Kinh – Hoành Không Na Di!
“Lần này đến lượt ngươi chạy rồi!”
Tương tự Ngô Chính cũng không muốn buông tha thời cơ, ráo riết bám lấy A Tam tung ra loạn quyền tấn công.
Đùng!
Ngay thời điểm A Tam còn đang lơ lững trên không trung chưa biết chuyện gì xảy ra, đột ngột lại đưa ngực lãnh thêm một quyền của Ngô Chính khiến hắn cả người đập mạnh xuống mặt đất.
Phốc phốc...
Liên tiếp thổ ra hai ngụm máu, A Tam không có thời gian để nghĩ ngợi suy tính, liền cắn răng chịu đựng thương thế vận lực đánh xuống mặt đất tạo thành phản lực nảy người về phía sau, cố gắng tạo một khoảng cách nhất định với Ngô Chính để thở nhẹ vài hơi.
Nhưng ngay tức khắc A Tam lại cảm nhận được từ phía đằng sau, giống như là có một trận cuồng phong ập vào lưng mình. Hắn liền minh bạch đây hẳn là quyền phong của Ngô Chính xuất quyền tạo ra, lập tức cúi khom cả người hòng né tránh một quyền này. Tuy nhiên A Tam chỉ vừa cúi đầu lại tiếp tục trông thấy một cái quyền đầu quen thuộc từ dưới vung lên.
Oành!
A Tam phản xạ thần tốc vận công bảo vệ tiền ngạch của mình nơi vị trí tiếp quyền, nhưng vẫn khiến hắn toàn thân nhấc bổng một lần nữa lơ lững trên không trung.
Tâm trạng của hắn lúc này phải nói là hết sức kinh hãi, cảm giác cơn đau như búa bổ từ phần đầu khiến hắn choáng váng lại hấp tấp khẩn trương, cố gắng muốn lấy lại tỉnh táo. Sau khi cưỡng ép thần trí trở về, A Tam ngay lập tức triển khai khinh công liên tiếp xoay người trên không trung, đề phòng Ngô Chính lai tiếp tục thế công của mình. Chỉ mất vài giây sau đó, hắn liền có thể an toàn tiếp đất, đồng thời không quên vận lực súc thế giữ vững phòng bị.
“Quyền của ta có cảm giác như thế nào? Ăn có ngon hay không!?”
Giọng nói thiếu niên quen thuộc lại lảng vảng bên tai A Tam, nhìn lại chỉ thấy Ngô Chính thần sắc hài hước khoanh tay đứng nhìn lấy hắn.
Ngô Chính không nhân cơ hội để tiến công chiếm lấy ưu thế sao!? Tại sao lại cho hắn có cơ hội được thở dốc!?
Tức khắc nghi vấn dấy lên trong lòng, nhưng ngay sau đó A Tam liền tự mình có cho mình một câu trả lời. Ngô Chính hành động này chẳng khác nào là biến hắn thành trò hề mặc sức tiêu khiển, hoàn toàn không nghiêm túc muốn chiến đấu với hắn.
Đoán được chuyện này nhất thời khiến A Tam lửa giận bừng bừng, trên mặt dữ tợn âm trầm sát khí trông vô cùng dọa người.
“Tiểu tử, ngươi dám bỡn cợt ta!?” – A Tam nghiến răng nghiến lợi, căng gân cổ lên nói.
Ngô Chính phong thái ngược lại mười phần thong thả, hai tay chắp sau lưng, từ tốn cười đáp: “Ta rất nghiêm túc muốn luyện quyền a. Sao qua miệng của ngươi lại thành bỡn cợt rồi?”
“Ngươi... tốt, tốt lắm!”
A Tam có thể nghe rõ được thâm ý bên trong lời nói của Ngô Chính, nhưng càng là như vậy càng khiến hắn cảm giác mình bị một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch khinh bỉ xem thường. Hiển nhiên đây không phải là loại cảm giác gì dễ chịu cho lắm.
“Ngươi nên vinh hạnh khi được trở thành hòn đá mài dao cho ta mới đúng. Tại sao sắc mặt lại khó coi đến vậy?” – Ngô Chính rất yêu thích việc trêu ngươi kẻ địch, tất nhiên sẽ không bỏ qua các cơ hội có được.
Không thấy A Tam trả lời, Ngô Chính vẫn rất vui vẻ nói tiếp: “Ngươi hẳn là minh bạch hoàn cảnh của mình lúc bấy giờ đã vô phương tẩu thoát. Ta có thể cho ngươi một cơ hội để sống sót trở về. Ngươi, có muốn tận dụng nó hay không!?”
Đúng như Ngô Chính nói, A Tam trước đó đã quá xem thường thực lực chân chính của Ngô Chính, gián tiếp lại dẫn đến khốn cảnh của hắn lúc này.
Phải biết nếu chỉ so quyền đầu cận chiến thì Ngô Chính thua thiệt chút ít kinh nghiệm mà thôi, còn lại là không chênh lệch bao nhiêu. Nhưng một khi sinh tử chiến đấu thì lại là một chuyện khác, lấy thực lực của Ngô Chính nãy giờ biểu hiện, không nghi ngờ giết chết A Tam là việc nằm trong tầm tay.
Chưa kể bên cạnh Ngô Chính vẫn còn một người nữ tử võ công cũng rất lợi hai, ánh mắt luôn khóa chặt lấy thân ảnh của A Tam, không cho hắn bất cứ một cơ hội tẩu thoát nào.
Tuy nhiên A Tam không quá tin tưởng vào lời nói của Ngô Chính, lúc này đang khẩn trương động não gấp gáp tìm cho mình một cơ hội thoát khốn.
Ngô Chính trầm giọng nói tiếp: “Không cần phải đau đầu tìm cách thoát thân. Ngươi thực sự cho rằng mình sẽ có cơ may nào ư!?”
“Nói đi, ngươi muốn gì?” – A Tam rất quyết đoán đáp lời.
Ngô Chính hài lòng gật đầu: “Đơn giản, ta muốn gặp quận chúa của các ngươi – Triệu Mẫn!”
Nghe qua lời nói nhất thời khiến A Tam sững sốt không biết đối đáp như thế nào. Thất thần mãi một hồi, hắn đột nhiên chau mày nói: “Dễ dàng mà thôi! Ngươi thả ta đi, ta sẽ thay ngươi chuyển lời cho quận chúa.”
“Ài, ngươi xem ta là tiểu hài tử!?”
Ngô Chính lắc đầu thở dài, còn tưởng rằng hắn lỡ miệng dọa A Tam đến thần trí không còn minh mẫn nữa rồi.
“Trừ phi ngươi theo ta đến đại bản doanh quân Nguyên để gặp quận chúa, bằng không thì chỉ còn cách này mà thôi.” – A Tam từ tốn giải thích cho lời nói của mình trước đó.
Ngô Chính lại lắc đầu đáp: “Ngươi diễn xuất quá kém. Ta biết các ngươi có ký hiệu riêng của mình. Tốt nhất ngươi không nên lại câu kéo thời gian, thử thách độ kiên nhẫn của ta!”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]