Tuy bề ngoài Hà Gia Chính, Trương Kim Ngao Ngư còn có một vài các đại diện tổ chức môn phái khác nữa đều trông như là bất mãn tức giận, nhưng Ngô Chính là biết bọn hắn đang cố ý gây xích mích tranh đấu diễn ra.
Đám người đang khích bác đả kích gây mâu thuẫn không ngoài ý muốn chính là những môn phái tổ chức đã âm thầm quy hàng cho Nhật Nguyệt thần giáo, bởi vậy rất nhiệt tình trách mắng không để cho Thiếu Lâm tự mặt mũi.
“ Này này, chỉ là chậm trễ chút thời gian, các ngươi có cần quá khích như vậy không? ”
“ Chỉ là chút thời gian thôi sao? Ngươi không biết thời gian đối với bọn ta là vàng là bạc sao? ”
“ Chỉ giỏi miệng lưỡi, tại sao các ngươi không tự tổ chức Võ Lâm đại hội đi, còn nhờ Thiếu Lâm tự ra mặt làm gì? ”
...
Đương nhiên những nơi đồng người chỉ cần dăm ba lời nói đả khích liền rất dễ dàng gây nên tranh cãi mâu thuẫn.
Những người tự vệ lo cho thân mình đều muốn dựa dẫm vào Thiếu Lâm tự, hiện nay có người nói xấu Thiếu Lâm tự chỉ bọn hắn tất nhiên sẽ ra mặt đáp trả, bằng không cũng không cần đến nương nhờ người ta làm gì.
Quả thật Võ Lâm đại hội lúc bấy giờ đã thành một trò hề màn kịch cho một đám nhãi nhép thi nhau làm diễn viên, trong lúc đó Phương Chứng đại sư vẫn cứ bất động đứng yên trên võ đài không một lời muốn khuyên ngăn.
Bởi vì Phương Chứng đại sư minh bạch tất cả những tên này đều đã là người chết, làm một cái người sống thì không nên chấp nhặt với bọn hắn, chỉ cần sau đó lưu lại vài tên đối xử khách khí một chút cho bọn hắn làm nhân chứng là được.
Tuy nói là Võ Lâm đại hội giang hồ chính phái toàn bộ quần hùng tụ tập nhưng thực ra đến đây cũng chỉ chưa đến một nửa các tổ chức môn phái mang cái danh “ chính phái ” ngoài kia.
Bởi vì nếu càng đông thì càng hỗn loạn, mà càng hỗn loạn lại càng khó kiểm soát, khó nói sẽ xảy ra những việc ngoài ý muốn của Phương Chứng đại sư, cho nên thiệp mời lần này quả nhiên là đã suy tính rất kỹ lưỡng.
Thời gian lại thêm nửa nén hương trôi qua, mọi chuyện cứ thế tiếp diễn không có dấu hiệu hồi kết, Ngô Chính cũng rất vui vẻ làm khách đứng xem màn kịch này.
“ Cấp báo! Phương Trượng đại sư, Nhật Nguyệt thần giáo đang đánh lên Thiếu Lâm tự chúng ta ”
Quả nhiên không ngoài ý muốn của Ngô Chính, lúc này có một tên hòa thượng từ con đường xuống núi chạy đến hô to bẩm báo.
“ Khốn kiếp, ta nhịn ngươi rất lâu rồi, đi chết đi! ”
Đúng lúc này Trương Kim Ngao Ngư bỗng nhiên nổi điên lên trên tay cầm gậy xông đến khu vực người lân cận những người vừa mới tranh cãi với hắn.
“ Còn tưởng rằng ta sợ Cái Bang ngươi sao? Huynh đệ, theo ta chiến! ”
Người bị Trương Kim Ngao Ngư nhắm đến cũng tỏ ra bất bình tức giận, nhưng biết một mình hắn đánh không lại Trương Kim Ngao Ngư cho nên liền gọi hội ùa ra tiếp chiến.
Đám người ăn mày Cái Bang trông thấy bang chủ của mình bị vây đánh, không nhịn được cũng lao ra gia nhập vòng chiến.
Cùng lúc đó, các môn phái tổ chức khác quy hàng Nhật Nguyệt thần giáo cũng mượn cớ để lao vào trận chiến, biến quang cảnh xung quanh thành một màn hỗn chiến vô tổ chức.
Trương Kim Ngao Ngư một bên thì đánh, mắt thì nhìn về phía Ngô Chính hai người, miệng lại không ngừng kêu la: “ Hai vị tiểu huynh đệ, mau giúp chúng ta đánh chết đám khốn kiếp này! ”
“ Hừ, các ngươi đi chết đi ”
Đám người kia trông thấy Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người còn đứng yên tại chỗ, không quan tâm là người phe phái nào liền xông vào đánh tới.
“ Ta không liên quan, không liên quan a ”
Ngô Chính miệng thì hét lên như vậy, nhưng những tên xông đến liền tại chỗ bị hắn một quyền đánh chết tươi không kịp hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.
Tổ chức thế lực quy hàng Nhật Nguyệt thần giáo người ngoại trừ lẫn nhau không đánh, còn lại hầu như không quan tâm đến ai là ai, chỉ cần nhìn thấy vào mắt liền sẽ xông tới đánh giết, kể cả đám người hòa thượng Thiếu Lâm tự cũng bị buộc phải nhập cuộc khổ chiến, nhưng là lại tụ tập cố gắng bảo vệ một nhóm người thuộc về phe phái thế lực muốn nương nhờ Thiếu Lâm tự.
Tuy nhiên giữa võ đài Phương Chứng đại sư vẫn đứng yên bất động, hai mắt nhắm chặt tỏ ra không quan tâm đến hoàn cảnh chung quanh, lão chính là đang chờ đợi Nhật Nguyệt thần giáo người đến “ viếng thăm ” đánh tới nơi.
Đông Phương Bạch cũng tương đối nhàn rỗi bởi vì muốn che giấu hơi thở của mình cho nên không hề động thủ chỉ khép nép đứng sau Ngô Chính, ngược lại Ngô Chính lại bận bịu nhất quyền đoạt mạng xua đuổi một đám “ ruồi bu ” muốn bắt nạt “ tiểu bạch kê ” như mình, nhưng một hồi sau đó đã không có người nào dám nhắm vào hắn nữa.
Vừa được nhàn rỗi, bỗng nhiên Ngô Chính cảm thấy một hơi thở cường đại khác không có ý che giấu, lúc này từ còn đường xuống núi khuất mắt phóng lên một cái lão hòa thượng ngay lập tức liền bay đến võ đài đứng cạnh Phương Chứng đại sư.
“ Danh tính: Phương Sinh, tu vi: tuyệt đỉnh hậu kỳ. ”
Vận dụng Thuật Thăm Dò, Ngô Chính liền biết được thân phận của lão hòa thượng kia, hắn chính là sư đệ của Phương Chứng đại sư, Phương Sinh đại sư.
Phương Sinh đại sư thần sắc nghiêm trọng có phần gấp gáp nói: “ Sư huynh, bọn hắn đánh lên rồi ”
Phương Chứng đại sư chậm rãi mở mắt, gật đầu đã hiểu, sau đó liền vận nội lực trong giọng nói lớn tiếng ra lệnh: “ Nghênh chiến! ”
Chung quanh hỗn loạn đám người nghe được âm thanh của Phương Chứng đại sư đang muốn dừng tay nhưng Trương Kim Ngao Ngư đám người cứ quấn lấy đánh tới nhất quyết không buông tha để bọn hắn cực kỳ uất ức phẫn nộ, cũng liền không thèm dừng lại lao đầu vào thiêu thân.
Đúng lúc này, từ bên trong Thiếu Lâm tự xông ra đông đảo đám người hòa thượng không thể biết được bao nhiêu người, nhưng là số lượng vô cùng nhiều.
Chỉ thấy bọn hắn không quan tâm đến bất cứ ai, chỉ cần có người cản trở trước mắt liền sẽ một côn đập xuống, chỉ ngoại trừ một nhóm người thế lực được những hòa thượng kia tiếp đãi trước đó.
Tiếu Diện Quân trà trộn vào bên trong lúc bấy giờ cũng đã tụ tập xung quanh Ngô Chính, tuy nhiên vẫn là tỏ ra không nhận biết Ngô Chính, chỉ cố gắng tự vệ bảo lưu lực lượng không muốn bị cuốn vào bên trong hỗn chiến.
Dần dà đã bắt đầu có người ngã xuống, tử vong nhân mạng mỗi lúc một nhiều không phân biệt là phe nào phái nào.
Tuy nhiên hỗn chiến vẫn còn chưa đủ hỗn loạn, lúc bấy giờ từ con đường lên núi tiếng kêu la hò hét chói tai, một cái thân ảnh quen thuộc đối với Ngô Chính cuối cùng cũng xuất hiện.
“ Giết! Hôm nay chính là ngày tàn của Thiếu Lâm tự các ngươi! ”
Người đến này không ai khác chính là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo đương nhiệm Nhậm Ngã Hoành, đồng thời ở phía hậu phương của hắn là một đám người hắc y mang mặt nạ có biểu tượng nhật nguyệt tương giao, là dấu hiệu của Nhật Nguyệt thần giáo giáo đồ.
Đồng thời điểm Trương Kim Ngao Ngư dẫn đầu đám người các thế lực quy phục Nhật Nguyệt thần giáo cũng từ trong người lấy ra chiếc mặt nạ tương tự che lên khuôn mặt, vừa đánh vừa di chuyển dần đến nhập bọn với Nhật Nguyệt thần giáo người.
Chiến tuyến liền ngay lập tức phân lập ra hai phe, một bên Thiếu Lâm tự cùng danh môn chính phái người và một bên là Nhật Nguyệt thần giáo cùng với những thế lực quy phục đầu quân, nhưng đẫm máu chiến đấu vẫn không ngừng diễn ra, vẫn rất điên cuồng huyết tính thiêu thân không còn có thể dừng tay được nữa.
“ Cuồng ngôn! Để lão nạp hôm nay tiêu diệt yêu ma như ngươi ”
Phương Sinh đại sư trông thấy Nhậm Ngã Hoành liền hét lớn, chân đạp khinh công bay lượn tiếp cận đồng thời một chưởng đánh ra.
Đại Lực Kim Cương Chưởng!
Đối diện cường đại một chưởng bất ngờ, Nhậm Ngã Hoành không dám đối cứng liền nhanh tay nắm lấy lưng áo một tên địch nhân xung quanh, sau đó liền ném hắn về phía Phương Sinh đại sư như một món đồ chơi.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]