Ngô Chính đi đến thấy cả đám ăn mày đang đứng nếu hắn lại được ngồi không khỏi lại quá thất lễ, cho nên cũng khéo léo từ chối, cười to nói: “ Ha ha, Trương bang chủ có hảo tâm, nhưng là ta là vừa thức dậy lại ngồi một chỗ khó tránh sẽ uể oải a ”
Đông Phương Bạch thì đơn giản xử lý hơn rất nhiều, chỉ nhàn nhạt lắc đầu từ chối liền xong.
Trương Kim Ngao Ngư biết tính cách hai người này trái ngược lẫn nhau, một tên thì hào sảng nhiệt tình, tên kia thì kiệm lời lạnh nhạt, mặc dù ban đầu cảm thấy cặp đôi này có chút kỳ quặc nhưng sau đó đồng hành đến Thiếu Lâm tự cũng quen dần.
Ngô Chính, Đông Phương Bạch không muốn ngồi, Trương Kim Ngao Ngư cũng vô phương cưỡng ép, lúc này cười nói: “ Ha ha, tiểu huynh đệ nói đúng, nhắc đến ta cũng có chút uể oải a, ta liền đứng cùng ngươi ”
Dứt lời nói, Trương Kim Ngao Ngư đẩy bàn ghế sang một bên đứng dậy để đám người ăn mày Cái Bang hậu phương không khỏi kinh ngạc, khó hiểu tại sao Trương Kim Ngao Ngư hôm nay có chút khách khí thái quá như vậy.
Ngô Chính trong bụng buồn cười thầm nhưng cũng rất kìm chế không cười ra mặt, đi đến kế bên Trương Kim Ngao Ngư hào sảng nói: “ Hảo, Trương bang chủ quả nhiên là hào khí đầy mình ”
Lời nói tuy là vậy, nhưng Ngô Chính minh bạch Trương Kim Ngao Ngư là đang muốn lôi kéo hắn và Đông Phương Bạch cùng nhau dính vào vũng bùn này.
Cái Bang người đến đây chính là một trong những môn phái tổ chức chịu khống chế của Nhật Nguyệt thần giáo, đợi một khoảng thời gian chín muồi Võ Lâm đại hội diễn ra, sớm muộn cũng sẽ cùng Nhật Nguyệt thần giáo nội ngoại phối hợp chĩa mũi kiếm về phía Thiếu Lâm tự.
Đến khi đó Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người đứng cùng đám ăn mày Cái Bang cũng sẽ bị xem là đồng lõa, một khi chiến đấu diễn ra Ngô Chính, Đông Phương Bạch không thể làm người đứng ngoài cuộc được a.
Trương Kim Ngao Ngư đưa tay làm động tác từ chối khen ngợi, sau đó lại nói: “ Mấy hôm trước cũng nhờ hai vị tiểu huynh đệ đây giúp Cái Bang chúng ta bớt đi không ít phiền toái không đáng có, nói về hào khí ta còn phải cam bái hạ phong a ”
Trương Kim Ngao Ngư tỏ ra rất hào sảng cười nói, nhưng thực chất hắn cũng rất giống Nhạc Bất Quần ở chỗ làm một cái ngụy quân tử nhưng lại được nổi danh “ chính nhân quân tử ” làm người chính trực liêm minh.
Tuy nhiên trong mắt Ngô Chính trình độ ngụy quân tử của Trương Kim Ngao Ngư còn thua xa Nhạc Bất Quần, lời nói nghe được vào tai liền nghe ra nịnh nọt tâng bốc không một chút giống thật.
Nhưng Ngô Chính không để Trương Kim Ngao Ngư thất vọng, liền tỏ ra khoái chí mặt mày hớn hở, chấp tay cười nói: “ Ha ha, Trương bang chủ quá khen, quá khen a ”
Trông thấy Ngô Chính dương dương tự đắc, Trương Kim Ngao Ngư âm trầm cười trong bụng còn tưởng rằng Ngô Chính tuổi trẻ vô tri ngây thơ không biết gì, rất dễ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.
Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai cái “ tiểu bạch kê ” đứng trong hàng ngũ một đám ăn mày Cái Bang quả thật không khác gì là hạc giữa bầy gà, khiến xung quanh những người khác đều kỳ quái nhòm ngó.
Hơn nữa Trương Kim Ngao Ngư thái độ rất khách khí với Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người để xung quanh những người kia đều rất hiếu kỳ về thân phận, dù sao trông hai người rất giống công tử phú gia nào đó, không phải là cái loại gì cao thủ a.
Tiền phương khu vực Cái Bang người Ngô Chính, Đông Phương Bạch đứng ngang hàng với Trương Kim Ngao Ngư lại cùng nhau trò chuyện trong thời gian chờ đợi.
Lúc bấy giờ quần hùng danh môn chính phái đều đã đến tụ tập có mặt đông đủ, nhưng Phương Chứng đại sư vẫn chưa xuất hiện, chỉ có đám người hòa thượng Thiếu Lâm tự ngoại việc tiếp đãi màn thầu và nước uống cho khách nhân đến đây.
Tuy nhiên Ngô Chính lại chú ý đến những tên hòa thượng này không tầm thường, tất cả hầu như đều là nhất lưu hậu kỳ, đỉnh phong cao thủ nhiệm vụ hẳn là giám sát đám người danh môn chính phái này.
Hơn nữa Ngô Chính còn biết từ lúc bấy giờ con đường duy nhất xuống núi nhất định là đã bị Nhật Nguyệt thần giáo người phong tỏa.
Không chỉ Ngô Chính mà Thiếu Lâm tự cũng là biết điều đó, tuy nhiên đám người hòa thượng vẫn thu mình mặc kệ không thèm đoái hoài, bọn hắn cũng là đang chờ đợi Nhật Nguyệt thần giáo tiến công lên đây.
Lại nói trong trường hợp tồi tệ nhất xảy ra, Thiếu Lâm tự nếu không chống đỡ được Nhật Nguyệt thần giáo tiến công thì bọn hắn vẫn có lối thoát bí mật khác bên trong Thiếu Lâm tự, cho nên cũng không cần thiết quá lo lắng.
“ Phương Chấn đại sư tại sao vẫn chưa xuất hiện!? Định bắt chúng ta chờ đến bao giờ đây, cái này cũng thật quá đáng đi ”
Lúc bấy giờ trong khu vực phía Côn Luân người, một tên trung niên hướng về phía đám người hòa thượng lớn tiếng nói, người này chính là chưởng môn Côn Luân Hà Gia Chính nổi danh với Tật Phong Kiếm Pháp cực kỳ lợi hại.
“ Đúng a, Thiếu Lâm tự bắt chúng ta dải nắng lâu chờ đợi, đây là xem thường chúng ta hay sao? ”
“ Ta cũng rất ngứa tay ngứa chân a, khi nào Võ Lâm đại hội mới bắt đầu? ”
“ Ta thấy mọi người đều đã có mặt đầy đủ, cũng nên khai mạc đại hội đi chứ! ”
...
Đã có một người lên tiếng phàn nàn tất nhiên sẽ khiến đám đông còn lại cũng muốn hùa nhau theo chân, liền thi nhau tỏ ra bất mãn khó chịu với Thiếu Lâm tự.
“ A di đà phật, chư vị thí chủ xin thứ lỗi cho lão nạp chậm trễ để mọi người đợi lâu ”
Đúng lúc này giọng nói của trầm khàn đều đều vang lên, bên trong ẩn chứa nội lực nhu hòa không gây khó chịu, nhưng là khuếch đại âm thanh lên rất nhiều để toàn trường đều có thể nghe vào tai.
Mọi người đồng thời nhìn lại chỉ thấy một cái lão hòa thượng trên người cà sa Phương Trượng đang chậm chạp đi đến tiến lên võ đài, nhìn từ bề ngoài liền đoán được thân phận người này chính là trụ trì Thiếu Lâm tự Phương Chứng đại sư.
Ngô Chính cũng không khỏi đưa mắt đến nhìn chằm chằm Phương Chứng đại sư, người này dáng vẻ có hơi gầy gò trông rất tầm thường không đáng chú ý nhưng tu vi che giấu thật sâu không một ai có thể nhìn thấu.
Nếu không phải Ngô Chính có Thuật Thăm Dò giúp hắn nhìn rõ sâu cạn, bằng không dù là Ngô Chính cũng rất khó để phân biệt giữa một cái tuyệt đỉnh đỉnh phong cao thủ Phương Chấn đại sư với một cái lão hòa thượng tầm tầm thường thường a.
Đông Phương Bạch trong lòng cũng có chút kinh ngạc, trước đó đã nghe Ngô Chính nói về Phương Chứng đại sư thâm bất khả trắc, lúc bấy giờ tận mắt kiến thức mới hiểu được tại sao Ngô Chính lại tán thán lão như thế.
Quảng trường lúc bấy giờ mọi người đều im lặng giữ trật tự, Phương Chứng đại sư liền nói tiếp: “ Lão nạp hôm nay mời chư vị đến đây trước đó cũng đã nói sơ qua, mọi người chắc cũng không có gì thắc mắc? ”
Quá đơn giản!
Ngô Chính không khỏi cảm khái Phương Chứng đại sư quá khinh người, lên đài liền trực tiếp đi vào chính sự còn không có một lời giải thích tại sao chậm trễ không để quần hùng thiên hạ trong mắt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vai trò của đám người danh môn chính phái này cũng chỉ là nhân chứng, hơn nữa trong mắt một cái tuyệt đỉnh đỉnh phong cao thủ thì một đám đỉnh tiêm nhất lưu quả thật là con kiến không khác gì là mấy, cho nên không cần phải cho bọn hắn sự tôn trọng.
“ Thật quá đáng! Phương Chứng đại sư không một lời nào giải thích việc bắt chúng ta chờ đợi lâu như vậy ư? ”
Lúc bấy giờ đứng bên cạnh Ngô Chính, Cái Bang bang chủ Trương Kim Ngao Ngư tỏ vẻ bất mãn lớn tiếng nói.
“ Đúng vậy, hay là Thiếu Lâm tự không muốn để chúng ta trong mắt? ”
Hà Gia Chính chưởng môn phái Côn Luân tựa hồ đã rất nóng giận, đồng thời không bỏ qua cho Thiếu Lâm tự nương theo Trương Kim Ngao Ngư gây ra mâu thuẫn quát lên.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]